Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 731

Sau mười lần rút thưởng đều bị thần xui xẻo nhập, Lục Châu rất buồn lòng, bèn chắp tay sau lưng đi ra Đại Chính Cung, đứng nhìn mặt trời lặn về phía tây.
Nửa bầu trời đã bị ráng chiều nhuộm đỏ.
Hơn hai tháng qua Lục Châu vẫn không nhận được tin tức gì về Vu Chính Hải, cũng không biết tình hình của Ngu Thượng Nhung như thế nào rồi.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy nghĩ, có lẽ do hắn quá lo lắng, nên tin tưởng ở đồ đệ nhiều hơn, dù gì bọn hắn đều là bát diệp đỉnh phong.
Nghĩ tới đây, Lục Châu tự nhủ: “Chỉ mong đừng để lão phu thất vọng.”
Trên vực sâu vạn trượng, hai phe giao thủ xong bèn lui về đứng đối lập, bốn phía lại trở nên yên tĩnh.
Lần giao thủ này đã chết hơn trăm tên tu hành giả vu thuật, có thể nói là tổn thất nặng nề. Sự cường đại của Ngu Thượng Nhung vượt xa tưởng tượng của Ba Tư Nhĩ.
Trong mắt Ba Tư Nhĩ hiện lên tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm Ngu Thượng Nhung. Không khí như bị dồn nén lại, tràn ngập mùi máu tươi.
Trầm mặc hồi lâu, Ba Tư Nhĩ mở miệng nói: “Ngươi rất mạnh.”
“Rồi sao nữa?”
“Nếu vừa rồi ngươi không hạ tử thủ thì có lẽ ta sẽ rút lui, xem như chưa có việc gì xảy ra. Nhưng đã có quá nhiều người chết, ta không cách nào bàn giao với Đại vương, bàn giao với người nhà của những người đã mất.” Ba Tư Nhĩ nói.
Ngu Thượng Nhung còn chưa kịp mở miệng, thiếu niên Vu Chính Hải đứng phía sau lại không sợ chút nào, cười to nói:
“Dựa vào cái gì mà mệnh của các ngươi thì đáng giá, mệnh của ta thì chẳng đáng một xu? Dựa vào cái gì người khác chết không sao, các ngươi chết thì không được? Dựa vào cái gì mà ngươi đòi công đạo, người khác lại không thể đòi công đạo?”
Ba Tư Nhĩ nhìn về phía thiếu niên Vu Chính Hải. Hay cho một thiếu niên miệng lưỡi sắc bén.
Trên đời này, Vu Chính Hải hận nhất chính là người Lâu Lan.
“Sư huynh.” Ngữ khí của thiếu niên Vu Chính Hải trở nên nghiêm túc và thành khẩn.
“Ừm?”
“Thay ta giết sạch bọn hắn!” Toàn thân Vu Chính Hải đều là sát khí.
Hắn không biết Ngu Thượng Nhung có đáp ứng thỉnh cầu của mình hay không, nhưng tình hình trước mắt hắn không còn cách nào khác.
Trầm mặc một lát, Ngu Thượng Nhung hơi híp mắt, miệng nở nụ cười, thản nhiên đáp: “Như ngươi mong muốn.”
Nói xong, Ngu Thượng Nhung đạp không công kích tới, trước người xuất hiện một đạo cương phong.
Ba Tư Nhĩ đỏ mắt quát: “Tứ Giác Thỉnh Thần!”
Đám vu sư còn lại lập tức ném ra bốn đạo vòng sáng.
“Vu Thần vĩ đại,
Xin lắng nghe lời thỉnh cầu của ta.
Xin ngài cho ta mượn lực lượng Vu Thần.
Hồn ơi mau trở về!
Từ bốn phương tám hướng, ngài thân cao ngàn trượng.
Dâng ra linh hồn.
Trở về đi !”
Ánh sáng tím lập loè xuất hiện che khuất bầu trời rồi từ từ hội tụ về phía Ba Tư Nhĩ.
Thấy cảnh này, Ngu Thượng Nhung hiểu rõ Ba Tư Nhĩ mạnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Trong thế giới của tu hành giả vu thuật, sơ cấp vu sư chỉ có thể thi triển một số vu thuật cơ bản như chữa thương hay xua đuổi, tương đương với một tu hành giả Phạn Hải cảnh. Trung cấp vu sư có thể nắm giữ các vu thuật trận cấp trung, vu thuật cạm bẫy, cổ thuật, vu thuật điều khiển nhân tâm… Một số cao cấp vu sư thì có thể bố trí đại trận ngăn cản thiên quân vạn mã.
Đại vu ngoại trừ thông hiểu toàn bộ lực lượng còn có năng lực điều khiển người chết, thậm chí thỉnh thần hàng lâm. Ba Tư Nhĩ rõ ràng là đại vu.
Ngu Thượng Nhung biến thành ba đạo hư ảnh, không gian trở nên mông lung mơ hồ. Đám vu sư còn lại chỉ trong giây lát đã bị bóng kiếm của Ngu Thượng Nhung chém tới.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt.
Hàn mang hiện lên bên cổ. Từng thân ảnh rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Bọn hắn đang chịu chết, ý đồ dùng sinh mệnh để kéo dài thời gian cho Ba Tư Nhĩ, ngăn bước Ngu Thượng Nhung.
Toàn bộ vu sư nhào về phía hắn. Ngu Thượng Nhung ra sức huy kiếm. Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.
Hơn trăm tu hành giả vu thuật vẫn lạc.
Đúng lúc này, trên bầu trời đã hình thành một đám mây màu tím bao trùm không gian. Cơn mưa tím rơi xuống!
Đây không phải là một cơn mưa thông thường. Mỗi một giọt nước mưa màu tím đều có thể đâm thủng thân thể, ăn mòn linh hồn, phá huỷ ý chí.
Ngu Thượng Nhung thản nhiên xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, khi đối diện với thiếu niên Vu Chính Hải, hắn đánh ra một đạo chưởng ấn.
Chưởng ấn tựa như long trảo bắt lấy thiếu niên Vu Chính Hải rồi đẩy mạnh!
Ầm! Thiếu niên Vu Chính Hải rời khỏi phạm vi công kích của cơn mưa màu tím, toàn thân bị đẩy về phía lạch trời.
“Sư huynh !” Vu Chính Hải la thất thanh.
Nhưng một giây sau, Ngu Thượng Nhung đã bị cơn mưa tím phủ xuống như thác nước, không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Thiếu niên Vu Chính Hải cảm nhận được cương khí dưới chân đang yếu dần… Điều này cũng có nghĩa là lực lượng của người thi triển nguyên khí đang trở nên yếu ớt.
Hắn vô cùng lo lắng.
Ba Tư Nhĩ và và đám tu hành giả vu thuật còn lại đều cho rằng dưới lực lượng của tiên hiền, cho dù là Ngu Thượng Nhung bát diệp cũng sẽ bị trọng thương.
Hy sinh nhiều người như vậy, trả giá nhiều như vậy… Rất đáng.
Luồng khí ngột ngạt tích tụ trong lồng ngực Ba Tư Nhĩ rốt cuộc cũng được khơi thông. Chỉ cần giết được Ngu Thượng Nhung, tất cả đều đáng!
Cơn mưa màu tím kéo dài suốt một khắc đồng hồ, thiếu niên Vu Chính Hải cảm giác được cương khí dưới chân không thể khống chế nổi, rốt cuộc tiêu tán!
Hắn rơi xuống.
Gần như cùng lúc, trong cơn mưa màu tím bộc phát ra kiếm cương đầy trời, kiếm cương có hình dạng cây dù căn cản toàn bộ nước mưa.
Ngu Thượng Nhung đạp không bay lên, ánh mắt cứng cỏi, ba đạo thân ảnh từ xa vọt về phía Ba Tư Nhĩ!
Thấy cảnh này, dù là Ba Tư Nhĩ cũng phải dựng tóc gáy!
“Ngươi không chết?!”
Khi cơn mưa vừa ập xuống, Ngu Thượng Nhung nhàn nhã bước đi dưới cơn mưa, vừa đi vừa vung ra vô số bóng kiếm. Đây chính là chiêu thức luyện kiếm cơ bản của Ma Thiên Các. Cho dù đứng trong thác nước, Ngu Thượng Nhung cũng có thể không để một giọt nước văng vào người mình, đây là kiếm đạo của hắn.
“Không thể nào !”
Ba Tư Nhĩ run rẩy nói, con ngươi co rụt lại, chỉ trong giây lát ba đạo thân ảnh của Ngu Thượng Nhung đã đến trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận