Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1094

Nhan Chân Lạc lắc đầu nói: “Súc sinh đúng là súc sinh, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ngươi không có Mệnh Cách Chi Tâm, dù có trở về đàn thú cũng sẽ không có kết cục tốt. Nếu ngươi ở lại bên cạnh Lục huynh mà cố gắng tu hành, rất có thể sẽ ngưng tụ được Mệnh Cách Chi Tâm một lần nữa.”
Cạp!
Bốn cánh Đế Giang đột nhiên cứng đờ. Nó chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía vị lão nhân trước mắt.
Lục Châu nói: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có nguyện ý làm toạ kỵ của lão phu không?”
Đế Giang rụt cánh lại, đầu cúi thấp, thổn thức kêu lên mấy tiếng.
[Ting ! thu hoạch toạ kỵ Đế Giang, nhận chủ: Lục Châu.].
“Rất tốt.”
Đế Giang rốt cuộc cũng thần phục.
Tận mắt chứng kiến một màn này, hai mắt Nhan Chân Lạc toả sáng, hưng phấn nói:
“Thật không ngờ Đế Giang lại nguyện ý làm toạ kỵ cho con người. Đế Giang vốn rất ngạo khí, cực kỳ khó thuần phục, con thú này có vẻ còn là ấu thú, tuổi tác không lớn.”
“Cũng nhờ may mắn.” Lục Châu gật đầu.
“Nếu ở cạnh con người trong thời gian dài, Đế Giang sẽ từ từ thuần phục, sau này sẽ là cánh tay đắc lực cho Lục huynh. Việc trọng tu Mệnh Cách cho nó cũng sẽ nhanh hơn nhiều.” Nhan Chân Lạc nói.
“Trọng tu Mệnh Cách? Cần bao lâu?”
“Ít thì một trăm năm, dài thì mấy trăm năm, thậm chí ngàn năm.”
“Lâu vậy sao…” Như vậy thì trong một khoảng thời gian dài Đế Giang không thể phát huy tác dụng. Cùng Kỳ và Đương Khang ít ra còn có thể sử dụng, Đế Giang như vậy chẳng phải sẽ trở thành phế vật?
Nhìn ra suy nghĩ của Lục Châu, Nhan Chân Lạc nói: “Có một loại phương pháp có thể giúp Đế Giang nhanh chóng khôi phục.”
“Ồ?”
“Nguyên lý khai Mệnh Cách của con người chính là đưa Mệnh Cách Chi Tâm vào Mệnh Cung, sau đó Mệnh Cách sẽ hấp thu 1.500 năm thọ mệnh trong Mệnh Cách Chi Tâm. Nếu Lục huynh cam lòng, có thể để Mệnh Cách hấp thu thọ mệnh của chính mình, sau khi Mệnh Cách mở ra thành công sẽ tăng thọ cho huynh năm trăm năm. Nói cách khác, huynh dùng một ngàn năm tuổi thọ để đổi lấy một viên Mệnh Cách Chi Tâm cho Đế Giang.” Nhan Chân Lạc nói.
“Phương pháp này có khả thi không?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Khả thi.” Nhan Chân Lạc gật đầu, “Trong hắc liên giới, có một số trưởng giả muốn truyền lại Mệnh Cách Chi Tâm cho thế hệ trẻ sẽ áp dụng phương pháp này, tự bỏ ra ngàn năm tuổi thọ. Loại phương pháp này chỉ có thể phục chế một lần. Mở ra một Mệnh Cách tăng 500 năm tuổi thọ, mở tám Mệnh Cách tức là có 4.000 năm tuổi thọ, bỏ ra một ngàn năm cũng không là bao. Đương nhiên vẫn phải xem lựa chọn của Lục huynh thế nào.”
Cạp cạp cạp…
Đế Giang chạy đến bên người Lục Châu, đột nhiên trở nên ngoan ngoãn lạ thường.
“Chỉ là ta chưa từng thấy ai dùng phương pháp này để trả lại Mệnh Cách Chi Tâm cho hung thú cả.” Nhan Chân Lạc cười nói.
Lục Châu gật đầu nhìn Nhan Chân Lạc. “Ngươi là người thông minh, lão phu thích nhất người như vậy. Ngươi có nguyện ý gia nhập Ma Thiên Các của lão phu không?” Lục Châu vuốt râu hỏi.
“Ách…” Nhan Chân Lạc giật mình, quả thật rất bất ngờ.
“Lão phu sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nhan Chân Lạc lộ vẻ lúng túng nói: “Hầy… ta thân ở Hắc Tháp nghị hội, dù rất muốn có tự do nhưng lại không dám tuỳ tiện rời đi. Hơn nữa ta còn rất nhiều việc cần làm, hảo ý của Lục huynh ta xin ghi khắc trong lòng.”
“Thôi được, vậy khi nào ngươi nghĩ rõ ràng thì nói với lão phu một tiếng.” Lục Châu nói.
“Đa tạ Lục huynh.”
Nhan Chân Lạc lấy trong ngực áo ra một quyển thư tịch thật dày dâng lên cho Lục Châu:
“Đây là một số kiến thức cơ bản về Mệnh Cách và Thiên Giới Bà Sa, nếu Lục huynh không chê xin mời thu nhận.”
Lục Châu cầm lấy quyển thư tịch, gật đầu nói: “Ngươi đưa Đế Giang cho lão phu, nếu Hắc Tháp nghị hội truy cứu thì phải giải thích như thế nào?”
Nhan Chân Lạc cười đáp: “Việc này dễ xử lý thôi, ta mang một cọng lông vũ của Đế Giang về bàn giao là được. Đế Giang am hiểu chạy trốn, tốc độ vượt xa ta, Hắc Tháp nghị hội đương nhiên sẽ không trách tội.”
Lục Châu gật đầu. “Được. Nói ra yêu cầu của ngươi đi.”
Nhan Chân Lạc khom người, trịnh trọng nói: “Xin hãy bảo đảm an toàn cho Lục Ly.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Ta chỉ có một thỉnh cầu như thế.”
“Được.” Lục Châu gật đầu đáp ứng.
“Đa tạ Lục huynh.”
Nói xong Nhan Chân Lạc chậm rãi ngẩng đầu nhìn thái dương. Thời gian không còn sớm nữa. “Trước khi chia tay, ta phải nhắc nhở Lục huynh một việc.”
“Chuyện gì?”
“Việc Lục Ly biến mất Hắc Tháp nghị hội cũng đã biết, hơn nữa khu vực Vân Sơn còn từng để vuột mất một con Mệnh Cách thú, Lục huynh lại là Thiên Giới Bà Sa kim liên giới… Phỏng chừng Hắc Tháp nghị hội sẽ phái Hắc Ngô Vệ đến điều tra việc này.”
“Hắc Ngô Vệ?”
“Hắc Ngô Vệ là đội ngũ duy trì trật tự và quy tắc của Hắc Tháp nghị hội, thực lực trung bình vào khoảng bốn Mệnh Cách. Một đội ngũ phái đi có thể có từ ba người trở lên.”
“Hắc Tháp nghị hội mạnh như vậy?” Trong lòng Lục Châu khẽ động. Chẳng lẽ Hắc Tháp nghị hội chỉ có từ Thiên Giới Bà Sa trở lên?
Nhan Chân Lạc cười đáp:
“Hắc Tháp nghị hội vận hành mấy chục ngàn năm nay, tụ tập toàn bộ thượng tầng ở hắc liên giới, lũng đoạn vô số Mệnh Cách Chi Tâm, có mạnh cũng không có gì lạ. Hắc liên giới vẫn có rất nhiều kẻ yếu dưới Nguyên Thần cảnh, chẳng qua những người vào được Hắc Tháp nghị hội đều là thiên tài ngàn dặm mới tìm được một.”
“Thì ra là thế.” Lục Châu gật gật đầu.
“Thời gian không còn sớm nữa, ta phải đi rồi. Đây là hắc sắc phù chỉ đặc chế, nếu Lục huynh có tin tức của Lục Ly, chỉ cần đốt nó lên là được. Làm phiền Lục huynh.”
Nhan Chân Lạc cung kính dâng lên hắc sắc phù chỉ.
“Không phiền.” Lục Châu cất kỹ.
Nhan Chân Lạc mỉm cười. “Hẹn gặp lại.”
Nói xong hắn xoay người đi về phía Đế Giang. Đế Giang hoảng hốt lui lại mấy bước, trốn sau lưng Lục Châu.
Lục Châu vươn tay tóm lấy nó.
Cạp !
Đế Giang hốt hoảng kêu to.
“Lấy một sợi lông thôi, đừng có ồn ào.” Lục Châu rút ra một sợi lông vũ trên người nó, đưa cho Nhan Chân Lạc.
Nhan Chân Lạc cầm lấy sợi lông vũ, lách mình biến mất. Lục Châu cũng xoay người bay trở về kinh đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận