Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1020

“Ồ?”
Lục Ly kinh ngạc nhìn Lục Châu một cái rồi khôi phục vẻ bình tĩnh. “Ngươi là người mạnh nhất dưới cảnh giới Thiên Giới Bà Sa mà ta từng gặp.”
“Mạnh nhất thì có làm được gì, một con Mệnh Cách thú nho nhỏ cũng không bắt được.” Lục Châu lắc đầu thở dài.
Lúc này, Lục Ly đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm màu đỏ rực rồi ném cho Lục Châu. “Tranh thú mà thôi, cho ngươi.”
Lục Châu tiếp nhận viên Mệnh Cách Chi Tâm, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Lục Ly nở nụ cười nhàn nhạt, mắt vẫn không rời cảnh hoàng hôn bên bờ biển. “Mệnh Cách của ta đã đủ, thứ này chẳng có tác dụng gì với ta cả.”
“Mệnh Cách?” Lục Châu hỏi.
“Sau khi mở ra Mệnh Cách thứ nhất, có thể ngưng tụ pháp thân Thiên Giới Bà Sa để bước vào Huyền Thiên cảnh. Mỗi người có thể mở ra số lượng Mệnh Cách khác nhau, mà ta cả đời này cũng chỉ có thể khai năm Mệnh Cách.”
Lục Ly thở dài một tiếng rồi nói tiếp. “Đừng hỏi ta về việc tu hành Mệnh Cách, hồng liên giới hẳn là có người biết… Ngươi hỏi mấy chuyện khác đi, khi mặt trời lặn xong, ta sẽ không trả lời ngươi nữa.”
Mặt trời đã sắp lặn khỏi mặt biển. Lục Châu cũng không thể hỏi quá nhiều.
“Trên đời này thật sự có hắc liên giới?”
“Có.”
“Mạnh được yếu thua, ngươi không chỉ không đại khai sát giới mà còn ra tay cứu giúp là có mục đích gì?” Lục Châu hỏi.
Lục Ly thở dài. “Bởi vì trước đây ta từng đại khai sát giới, sau này mới phát hiện việc đó chẳng có ý nghĩa gì. Con người vốn không nên nội đấu với nhau. Có lẽ khi đôi bên cùng chung tay hiệp lực mới có thể chiến thắng được tất cả, nắm được vận mệnh trong tay mình.”
“Chiến thắng tất cả?” Lục Châu nghi hoặc.
“Chẳng hạn như thiên địa ràng buộc, như hung thú, và những thứ chúng ta còn chưa biết…”
“Ngươi đến hồng liên giới để làm gì?”
“Chấp hành một nhiệm vụ.” Lục Ly trả lời rất thẳng thắn.
“Nhiệm vụ gì?”
“Giết một con hải thú… Đương nhiên người bị giết cũng có thể là ta. Cho nên, đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng giữa hai chúng ta.”
Quang mang của vầng mặt trời dần trở nên ảm đạm.
Lục Châu nghĩ đến con quái vật khổng lồ trong Vô Tận Hải bèn hỏi: “Là loại hải thú nào?”
“Một con cự thú vượt xa tưởng tượng của ngươi. Những thứ này vẫn còn cách ngươi rất xa.” Lục Ly đáp.
Chân trời chỉ còn lại chút ánh sáng le lói. Mặt trời đã hoàn toàn biến mất.
Lục Ly lại thở dài một hơi. “Thời gian đã đến.”
Tuy rằng mặt trời đã lặn hết nhưng Lục Châu vẫn kiên trì hỏi tiếp: “Vì sao không ở lại? Có lẽ lão phu có thể giúp được ngươi.”
Lục Ly lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
“Tu vi ngươi quá yếu không giúp được gì. May mắn là ngươi gặp ta, nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ tung một chiêu giết chết ngươi.”
Lục Châu cũng lắc đầu đáp:
“May mắn là ngươi không có sát tâm, nếu không lão phu cũng có thể tung một chiêu giết chết ngươi.”
Gió nhẹ thổi qua cuốn lên trường bào của hai người. Lục Ly chậm rãi xoay người lại nhìn thẳng mặt vị “nam tử trung niên” cũng họ Lục này.
Lúc này, Lục Châu triệt tiêu tác dụng của Thẻ Dịch Dung. Dung nhan dễ biến nhưng khí thế không đổi. Tuổi xuân trôi đi nhanh như một cái chớp mắt.
Lục Ly không khỏi kinh ngạc trước thuật dịch dung của vị lão nhân trước mắt. Một người còn chưa khai Mệnh Cách, chưa ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa mà lại có thể lừa gạt được con mắt của Lục Ly.
Thậm chí khi đối phương khôi phục lại bộ dạng của một lão nhân, Lục Ly còn cảm nhận được khí tức nguy hiểm toát ra từ người hắn. Đây thuần tuý là trực giác của một tu hành giả ưu tú.
“Ngươi có vẻ kinh ngạc?” Lục Châu nói.
Khi nói ra câu này, Lục Châu lặng lẽ thu hồi thẻ Một Kích Chí Mạng trong tay. Trong lúc thay đổi lại dung mạo của mình, Lục Châu đã lấy sẵn thẻ Một Kích Chí Mạng ra. Tính tình đại lão rất khó dò, có khi vì bị lừa gạt mà tức giận muốn giết người cũng không chừng.
Lòng người kỳ thực rất khó dò, có lúc vì sao mình chết cũng không kịp nghĩ ra đã mất mạng.
Lục Ly khôi phục vẻ bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía biển cả. “Ta nhớ đến một vị cố nhân…”
“Cố nhân?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Lục Ly lắc đầu, thở dài nói: “Không nhắc tới thì hơn, ta sợ ngươi nghe xong sẽ thấy nhàm chán.”
Ngươi cứ dùng sức kể đi nha, lão phu không ngại phiền!
“Lão phu dư dả thời gian, ngươi có thể nói thoải mái.” Lục Châu nói.
Lục Ly lắc đầu, trên mặt lộ rõ vẻ phiền muộn: “Thời gian của ta lại có hạn… Gặp được nhau là hữu duyên. Cáo từ.”
“Chờ một chút.”
Lục Châu gọi hắn lại. “Nể mặt ngươi đã cứu lão phu, lão phu nhắc nhở ngươi một câu. Nếu ngươi thật sự định đến Vô Tận Hải đánh giết con hải thú dài ngàn trượng kia thì nên từ bỏ đi thì hơn. Ngươi không phải là đối thủ của nó.”
Lục Ly cả kinh hỏi: “Ngươi đã từng gặp con hải thú đó?”
“Khi băng qua Vô Tận Hải đã gặp một lần, lão phu tự thấy mình không bắt được nó.” Lục Châu thành thật đáp.
Lục Ly kinh ngạc nhìn Lục Châu. Hắn không rõ vì sao lão nhân này rõ ràng là không có Thiên Giới Bà Sa và Mệnh Cách nhưng lại khiến người khác cảm nhận được một cỗ khí tức áp bách vô hình.
“Ta không phải đi đối phó con hải thú đó mà là một con hải thú khác.” Lục Ly nói.
“Ồ.”
“Tuy vậy vẫn rất cảm tạ ngươi đã nhắc nhở. Ta có thể nhìn ra trên người ngươi có tiềm năng vô tận. Có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ minh bạch tất cả những chuyện này. Cáo từ.” Lục Ly nhấc chân đi trên mặt biển, không một giọt nước biển nào dính vào người hắn.
“Chờ đã.” Lục Châu lại gọi hắn lần nữa, “Dư Trần Thù là viện trưởng Thiên Vũ Viện, là kẻ tư lợi, vì sao ngươi lại cứu hắn?”
“Ta không rõ hắn là thiện hay ác. Nếu ngươi thấy hắn chướng mắt thì cứ giết đi là được.”
“Ngươi đã hy vọng con người cùng đồng lòng chống địch, vì sao lại không ra tay trợ giúp hồng liên giới và kim liên giới?” Lục Châu không thể lý giải được.
Dù gì cũng là đại lão Thiên Giới Bà Sa, khai năm Mệnh Cách, đủ tư cách để quét ngang cả hai giới, chỉ cần hắn tuỳ tiện ra tay trợ giúp một chút cũng sẽ khiến lực lượng của hai giới nhanh chóng đề thăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận