Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1038

Lục Châu không nhìn bọn hắn nữa mà xoay người nhẹ nhàng hạ xuống đất, sau đó nhìn về phía đám người điên Cứu Thiên Viện, nói:
“Còn không xuống đây?”
Mấy giây sau, đám người điên mới hiểu Lục Châu đang nói chuyện với mình, bèn ngơ ngơ ngác ngác hạ xuống đất đi vào Lễ Thánh điện.
“Tiền bối.” Một trong bốn vị quốc công Trịnh Đĩnh vừa định nói chuyện đã bị Lục Châu ngắt lời:
“Ai cho ngươi xen vào?”
Trịnh Đĩnh cả kinh, vội vàng thức thời cúi thấp người lùi lại hai bước, ngay cả lời cầu xin tha tội cũng không dám nói.
Thế là bốn vị quốc công ngoan ngoãn đứng ở một bên hết nhìn đông lại nhìn tây, chỉ có thể dùng ánh mắt quan sát mọi người.
Thấy nhi tử Vương Sĩ Trung và tôn nữ Vương Xu quỳ dưới đất không còn chút tôn nghiêm nào, Trấn quốc công Vương Vận đau lòng đến khó thở, hắn muốn làm gì đó nhưng lại bất lực.
Vương Sĩ Trung thấy vậy không khỏi nháy mắt mấy cái với phụ thân. Có thể giữ được tính mạng đã là may mắn rồi, phụ thân hắn còn nghĩ linh tinh cái gì?
Lục Châu nhìn về phía đám người Cứu Thiên Viện, thấy bọn hắn đứng co cụm lại không nói gì bèn mở miệng: “Không muốn nói chuyện?”
Nam tử bị niễng đầu lập tức nở nụ cười nịnh nọt nói: “Tiền, tiền bối… Chúng ta thật sự là thiên, thiên tài của… Cứu Thiên Viện!”
“Ngươi tên gì?” Lục Châu nhìn về phía nam tử hói đầu.
“Hắc hắc… ta, ta tên Hà Trung…”
Nam tử niễng đầu nói theo: “Tiền bối, ta tên Hoàng Ngọc, ta am hiểu về trận pháp và đạo văn, ha ha…” Nói xong, hắn đột nhiên cúi đầu khom lưng nói: “Tiền bối, ta có thể xem pháp thân Thiên Giới Bà Sa của ngài lần nữa không?”
Xong. Bốn vị quốc công nhìn về phía đám thiên tài điên điên khùng khùng kia. Lời nói quá thẳng, pháp thân của đại lão là thứ ngươi muốn xem là xem? Thật đúng là tìm đường chết.
Nhưng Lục Châu có vẻ rất bình tĩnh, còn hoà ái nói: “Muốn xem cũng được, chỉ cần nghe lời lão phu.”
“Ha ha ha… tốt tốt tốt.” Hoàng Ngọc liên tục gật đầu, trong bụng vui vẻ muốn nở hoa.
Một người gầy chỉ có một mắt khẽ liếm môi rồi nói: “Tiền, tiền bối… ta, ta là Vương Đại Chuỳ, ta am hiểu đoán tạo.”
“Đoán tạo?” Lục Châu nhìn sang người này, không thể tưởng tượng nổi bọn hắn đã gặp phải bao nhiên gian nan trong nhà giam dưới đất.
Đối với mấy người này, sinh tử vốn bị coi nhẹ. Khi Lục Châu gọi ra pháp thân Thiên Giới Bà Sa, trong mắt bọn hắn chỉ có rung động và thán phục, không có sợ hãi.
Lục Châu nâng tay lên: “Trường Sinh Kiếm.”
Ngu Thượng Nhung lập tức cung kính đặt kiếm vào tay sư phụ.
Vụt! Đoạn kiếm ra khỏi vỏ, lơ lửng trước mặt Vương Đại Chuỳ: “Có thể chữa trị không?”
Hai mắt Vương Đại Chuỳ toả sáng, tiếng nói cũng trôi chảy không còn cà lăm tí nào: “Hảo kiếm! Đúng là hảo kiếm! Đây là thanh kiếm tràn ngập nhuệ khí, vừa nhìn đã biết là hảo kiếm tuyệt thế từng giết rất nhiều người. Chủ nhân của nó nhất định là một vị cao thủ kiếm đạo!”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: “Không đáng nhắc tới.”
Vương Đại Chuỳ nhìn thoáng qua Ngu Thượng Nhung. “Là kiếm của ngươi?”
“Đúng vậy.”
“Độ phù hợp của thanh kiếm này đã đạt tới hoàn mỹ, cho dù là phẩm chất hay kỹ năng chế tạo đều là nhất lưu. Nhưng mà…” Vương Đại Chuỳ ngừng một giây rồi nói, “Sát ý trong kiếm quá thịnh, dù là kiếm tốt cũng chỉ có thể tranh vương trong đống vũ khí thiên giai mà thôi. Thật đáng tiếc…”
Ngu Thượng Nhung câm nín.
Trường Sinh Kiếm là sinh mệnh của hắn, vũ nhục Trường Sinh Kiếm chẳng khác nào đang vũ nhục hắn. Nhưng mà lời đối phương nói lại chẳng sai chút nào… Hắn không thể phản bác được nửa câu.
Lục Châu bèn nói: “Lão phu hỏi ngươi có chữa trị được không, không bảo ngươi đánh giá kiếm.”
Vương Đại Chuỳ gãi đầu cười rồi tự tin nói: “Nếu ngay cả ta cũng không làm được thì khắp thiên hạ này sẽ chẳng ai chữa trị được cho nó… Một thanh kiếm thiên giai thôi mà, chuyện nhỏ!”
“Cần những gì?” Lục Châu hỏi.
“Ba viên Tử Viêm Thạch, tốt nhất là dung lô hoang cấp trở lên, còn có… chuỳ của ta. Nhất định phải là chuỳ của ta, của người khác không dùng được. Có thế thôi. Thanh kiếm này sử dụng vật liệu cực kỳ hiếm thấy, phải đun chảy ở nhiệt độ cao để đoán tạo lại lần nữa. Thế nhân chỉ biết vật liệu trân quý, lại không biết tinh tuý của hai chữ ‘đoán tạo’ là nằm ở công đoạn đánh chuỳ. Việc dùng chuỳ đánh phải chú ý cường độ dung hợp, chia thành bảy bảy bốn mươi chín loại. Loại thứ nhất…”
“Đủ rồi.” Lục Châu ngắt lời hắn. “Dùng Hoả Linh Thạch có được không?”
“Có Hoả Linh Thạch? Sao ngài không nói sớm. Tử Viêm Thạch chỉ có thể giữ lại cấp độ thiên giai cho kiếm, nếu dùng Hoả Linh Thạch sẽ tốt hơn nhiều, không chỉ rèn lại được một thanh kiếm hoàn mỹ mà còn có thể đề thăng phẩm cấp cho nó nếu may mắn. Vật liệu đoán tạo cũng được chia thành nhiều đẳng cấp, chỉ riêng linh thạch đoán tạo đã có hơn hai mươi loại. Loại thứ nhất….”
Đám người nghẹn họng.
Lục Châu lại lần nữa ngắt lời: “Nếu ngươi chữa trị được thanh kiếm này thì lão phu giao nó cho ngươi. Nếu thành công, lão phu nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Vương Đại Chuỳ gãi gãi đầu: “Chữa trị không thành vấn đề, nhưng ngài phải cung cấp vật liệu nha! Không bột đố gột nên hồ.”
Lục Châu ném ra một viên Hoả Linh Thạch. Ngu Thượng Nhung cũng lấy ra một viên Hoả Linh Thạch ném tới.
Còn thiếu một viên, trưởng lão Khâu Hợp lập tức thức thời nói ngay: “Thiên Vũ Viện còn mấy viên Hoả Linh Thạch, chuỳ đoán tạo và dung lô đều đặt trong Văn Tinh khố.”
“Tốt.” Lục Châu liếc nhìn Khâu Hợp một cái rồi nhìn về phía Hoàng Ngọc.
“Ngươi am hiểu khắc hoạ trận pháp?”
“Như ta mà gọi là không am hiểu thì thiên hạ này chẳng còn ai biết hoạ trận pháp nữa.” Hoàng Ngọc tự tin nói.
“Trường Sinh Kiếm là bảo kiếm, không thể không có phù văn. Việc khắc hoạ phù văn lên thân kiếm giao cho ngươi, ngươi có đồng ý không?” Lục Châu hỏi.
Hoàng Ngọc không đáp lời Lục Châu ngay mà nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Tự do.”
“Lão phu trả tự do cho ngươi.”
“Ngài hứa hẹn không có ích gì nha, người khác…” Hoàng Ngọc nhìn quanh rồi bất đắc dĩ nói.
Lục Châu vuốt râu, thản nhiên nói: “Có người nào phản đối không?”
Đại năng Thiên Giới Bà Sa đã lên tiếng đương nhiên chẳng có tên ngu nào dám đứng ra phản đối. Hoàng Ngọc chỉ là muốn được danh chính ngôn thuận mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận