Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 254: Chìa khoá thất lạc

“Nếu có thể mở ra thì ta còn bảo người mang tới đây làm gì?” Đoan Mộc Sinh lườm hắn một cái.
“Tam sư huynh nói có lý.” Minh Thế Nhân lúng túng đáp.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay đi xuống bậc thềm đến trước mặt chiếc rương.
Trong mật thất có không ít rương, hắn không hề chú ý tới.
Rất nhiều rương trong đó do không được quét dọn trong thời gian dài nên đã phủ một tầng bụi bặm thật dày.
“Sau khi mật thất bị hư hại, những chiếc rương khác đều bị vỡ, duy chỉ có chiếc rương này là còn nguyên vẹn. Đồ nhi cảm thấy kỳ quái nên mới đem tới cho người xem.” Đoan Mộc Sinh nói.
Minh Thế Nhân cười nói:
“Sư phụ, đồ vật này hẳn là bảo bối rồi.”
Lục Châu không để ý đến hai người mà cúi người xuống quan sát chiếc rương thật tỉ mỉ.
Đây hẳn là vật do Cơ Thiên Đạo lưu lại khi còn sống. Chỉ là thời gian đã quá lâu, ký ức trở nên mơ hồ.
Lục Châu trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra.
“Cấm chế.”
Lục Châu thấy xung quanh chiếc rương có chi chít đường vân, hắn nhận ra đây là một loại cấm chế vô cùng đặc thù.
Đường vân chạy xung quanh cả sáu mặt rương, nếu không nhìn kỹ còn cho rằng đây là một loại hoa văn tinh xảo.
Điều kỳ quái là… cấm chế hoặc trận pháp chỉ cần rót nguyên khí vào sẽ có thể khởi động.
Còn cấm chế này lại ở đâu ra?
Ngày đó hắn bế quan trong mật thất, sử dụng thần thông của Thiên thư…
Dưới uy lực cực lớn của thần thông, từ những chiếc rương đến các ngăn tủ, kể cả một số vũ khí có phẩm chất kém đều bị hư hại hoàn toàn.
Nhưng chiếc rương này có thể không chịu chút tổn hại nào từ lực lượng của Thiên thư, hoặc là nó được làm từ chất liệu đặc biệt, hoặc là nó có lực phòng hộ cực mạnh.
“Sư phụ, người rất hiểu biết về trận pháp và cấm chế, bên trên chiếc rương này rốt cuộc sử dụng loại cấm chế gì vậy?” Minh Thế Nhân quan sát cả buổi cũng chẳng thấy có chút manh mối nào.
Lục Châu không nói gì, chỉ tiếp tục quan sát.
Khi Lục Châu nhìn sang mặt bên chiếc rương, hắn thấy ở giữa bề mặt có một lỗ hổng nhỏ.
“Chìa khoá…”
Minh Thế Nhân cũng bước sang đó nhìn, cúi đầu xem xét rồi kinh ngạc nói: “Đúng thật là cần chìa khoá.”
Đoan Mộc Sinh cũng nhìn thấy lỗ khoá kia.
“Sư phụ, đồ nhi lập tức đi tìm chìa khoá.”
“Đi đi.”
Đoan Mộc Sinh xoay người rời đi.
Mật thất vẫn đang vô cùng lộn xộn, muốn tìm được chiếc chìa khoá nhỏ như thế cũng phải mất một khoảng thời gian.
Chẳng qua là, có lẽ chìa khoá không ở trong mật thất.
Lục Châu nhìn vào giao diện Hệ thống…
Quả nhiên, trong nhiệm vụ “Tìm chìa khoá thất lạc” đã xuất hiện thêm một đoạn nhắc nhở: “Dùng để mở bảo rương thất lạc.”
Trước đó không hề có dòng nhắc nhở này.
Có nghĩa là… chiếc rương trước mắt chính là bảo rương trong nhiệm vụ.
Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức nào.
“Đưa đến Đông Các.” Lục Châu khẽ phất tay.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân mang chiếc rương đi.
Lục Châu tiện tay vung lên thu hồi Khổng Tước Linh rồi quay về Đông Các.
Trong chớp mắt, bảy ngày đã trôi qua.
Trải qua bảy ngày lĩnh hội Thiên thư, Lục Châu cảm giác được lực lượng phi phàm của Thiên thư đã tiến vào trạng thái bão hoà.
Lục Châu âm thầm gật đầu, điều này có nghĩa là hắn được sử dụng thần thông từ một đến hai lần.
Hiện tại hắn đang nắm giữ hai loại thần thông của Thiên thư. Một là thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm, cũng chính là âm công thần thông. Hai là thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí, là một loại thần thông có khả năng đẩy lui đối thủ.
Hai loại thần thông này đều cần khá nhiều lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Mà muốn có được lực lượng phi phàm thì chỉ có thể lĩnh hội Thiên thư.
Trong lòng Lục Châu khẽ thở dài.
Lĩnh hội bảy ngày, thậm chí mười ngày mới đủ để sử dụng thần thông một lần.
Sử dụng thần thông cần dùng quá nhiều lực lượng phi phàm.
Nhưng vừa nghĩ đến uy lực của nó thì Lục Châu đã thấy thoải mái.
Trả giá càng nhiều thì càng được hồi báo tương xứng.
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư.” Bên ngoài truyền đến thanh âm của Chiêu Nguyệt.
Từ khi Tiểu Diên Nhi mê luyến Phạm Thiên Lăng, nhiệm vụ nhận phi thư rơi vào tay Chiêu Nguyệt. Như thế cũng tốt, Chiêu Nguyệt làm việc vẫn ổn trọng hơn Tiểu Diên Nhi nhiều.
“Đọc đi.”
Chiêu Nguyệt mở phi thư ra, cung kính đọc:
“Lão tiền bối, ta có ba chuyện muốn nói cho ngài biết.”
“Một là, tiền nhiệm Môn chủ Lạc Hành Không của Thiên Kiếm Môn đã phát thiếp mời triệu tập các danh môn chính phái, kêu gọi thảo phạt Ma Thiên Các, tuy nhiên các môn phái khác dường như đều không có động tĩnh. Lạc Hành Không tức giận không ít, ngài nhất định phải cẩn thận.”
“Hai là, Giáo chủ U Minh Giáo, cũng tức là đại đồ đệ Vu Chính Hải của ngài, lại chiếm đoạt hai môn phái nhỏ trong ma đạo là Bách Luyện Tông và Vạn Ma Tông. Phải công nhận gần đây Vu Chính Hải rất sung sức…”
“Ba là, mời ngài xem trong bức phi thư tiếp theo.”
Lục Châu khẽ nhíu mày.
Nếu không hiểu rõ phong cách làm việc của Giang Ái Kiếm thì ai gặp được loại phi thư này cũng đều phải bó tay với hắn.
Tên gia hoả này, viết phi thư không thể lựa tờ giấy nào dài một chút hay sao?
Đọc phi thư xong, Chiêu Nguyệt cũng cảm thấy hơi xấu hổ, đứng đấy cũng kỳ mà rời đi cũng ngại.
“Lui xuống đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Đồ nhi cáo lui. Sau khi nhận được bức phi thư tiếp theo đồ nhi sẽ đến báo cáo.” Chiêu Nguyệt nói xong bèn rời khỏi Đông Các.
Lục Châu khẽ nâng tay lên.
Khổng Tước Linh xuất hiện trong tay hắn.
Nhìn bề mặt bóng loáng của Khổng Tước Linh, Lục Châu âm thầm kinh ngạc.
Thời gian thất đồ đệ nhận được Khổng Tước Linh ngắn hơn rất nhiều thời gian Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung có được vũ khí thiên giai.
Có thể nhìn ra Tư Vô Nhai sử dụng Khổng Tước Linh rất thường xuyên.
Cầm Khổng Tước Linh trên tay, trong đầu Lục Châu chẳng hiểu vì sao lại hiện ra ba chữ Luyện Hóa Phù.
Nếu hắn luyện hoá vũ khí này, Tư Vô Nhai sẽ có cảm tưởng gì?
Lục Châu tiện tay vung lên.
Tấm Luyện Hóa Phù cuối cùng còn lại xuất hiện trong tay hắn.
Có lẽ do độ ăn ý đã đạt đến trình độ nhất định.
Thế nên Tư Vô Nhai đang ngồi xếp bằng trong một tiểu trúc thanh tĩnh đột nhiên mở bừng mắt, mày cau lại.
Hắn khẽ thốt lên: “Khổng Tước Linh.”
Khi độ ăn ý giữa vũ khí thiên giai và chủ nhân đạt đến một cảnh giới đủ cao thì giữa hai bên dường như sẽ xuất hiện một tia tâm linh tương thông.
Không thể nói rõ, cũng không thể mô tả rõ ràng.
Tư Vô Nhai và Khổng Tước Linh của hắn chính là như thế.
Hắn cũng không hiểu được tại sao mình lại đột nhiên nghĩ đến Khổng Tước Linh…
“Giáo chủ.”
Một tên thuộc hạ mặc trường bào màu xám nghe thấy động tĩnh liền xuất hiện ở phụ cận.
“Ta không sao.” Tư Vô Nhai nói.
“Giáo chủ… hay là để thủ hạ đi một chuyến đến Thiên Sư Đạo?”
“Không cần.”
Tư Vô Nhai chậm rãi đứng dậy. “Đại sư huynh đã hứa hẹn sẽ phái người đến Thiên Sư Đạo. Nếu ta lại cho người đến đó chẳng khác nào là không tin tưởng đại sư huynh. Nhị sư huynh đả thương Bạch Ngọc Thanh, lúc này càng không nên chọc giận huynh ấy.”
“Vậy thủ hạ đi một chuyến đến Bình Đô Sơn?”
Tư Vô Nhai không vội trả lời.
Nếu là trước kia… hắn có lẽ sẽ trực tiếp hạ mệnh lệnh này.
Nhưng bây giờ hắn lại do dự.
“Chờ đã.”
“Xin Giáo chủ phân phó.”
“Gần đây Thiên Kiếm Môn có động tĩnh gì không?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Thiên Kiếm Môn gửi thiếp mời triệu tập thề phải thảo phạt Ma Thiên Các, Lạc Hành Không nhịn không được đã muốn xuất thủ. Nhưng các môn phái khác chẳng ai phụ hoạ, Thiên Kiếm Môn thế lực đơn bạc chẳng làm nên được chuyện gì.”
Tư Vô Nhai gật đầu rồi hỏi: “Lão bát không có hồi âm?”
“Đã mười ngày nay bát tiên sinh không có động tĩnh.”
“Không ngoài dự liệu của ta, hẳn là hắn bị nhốt vào động diện bích rồi. Ta vốn cũng chẳng trông mong lão bát có thể cung cấp bao nhiêu manh mối. Hắn ở trong động diện bích sẽ được an toàn.” Tư Vô Nhai nói.
“Mặt khác, ta hoài nghi trong Ám Võng có gian tế… Từ hôm nay trở đi, phàm là chuyện gì có liên quan đến Ma Thiên Các, dù lớn hay nhỏ nhất định đều phải đưa ta xem qua.”
“Vâng!”
“Việc cuối cùng… thông tri cho Ngũ Thử, không cần nghĩ cách cứu viện lão bát nữa, đổi thành… trộm Khổng Tước Linh.”
“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ!”
Tên thuộc hạ mặc trường bào xám cung cung kính kính lui ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận