Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2083: Lão ma đầu vô sỉ

Đạo quang trụ thứ ba, thứ tư và thứ năm lần lượt xuất hiện, quang luân rốt cuộc cũng hóa thành thiên luân màu xanh lam.
Lục Châu mừng rỡ vô cùng. Hắn không chỉ hình thành thiên luân mà lam pháp thân cũng đã mở ra hai mươi hai Mệnh Cách.
Lục Châu đứng lên, hư ảnh xuất hiện trên bầu trời Ma Thiên Các.
Chư Hồng Cộng cao giọng hô lên: “Đồ nhi bái kiến sư phụ, sư phụ thần uy cái thế, thiên thu vạn đại!”
Lục Châu nhướng mày nhìn hắn. Đồ hỗn trướng này, định la ầm lên cho cả thiên hạ đều biết hay gì?
“Sao ngươi lại ở đây?” Lục Châu hỏi.
“Đồ nhi thấy sư phụ phóng thích ra quang luân nên rất rung động, không ngờ sư phụ lại cường đại như vậy.” Chư Hồng Cộng đáp.
Lục Châu không ngờ lại tạo thành động tĩnh lớn như vậy. Xem ra sau này muốn tu hành phải chú ý một chút mới được. Nếu dám tu hành ở Thái Hư thì e là sẽ bị rất nhiều cường giả vây xem.
“Thất sư huynh của ngươi tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa ạ, có lẽ do tinh huyết ảnh hưởng nên còn cần thêm một chút thời gian.” Chư Hồng Cộng nói.
“Vi sư còn phải đi tìm tinh huyết, ngươi ở lại Ma Thiên Các thủ hộ hắn.”
“Sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ bảo vệ thất sư huynh thật tốt!”
Lục Châu gật đầu, thân ảnh biến mất.
Thông qua phù văn thông đạo, Lục Châu xuất hiện ở Thôn Than rồi bay về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Khi hắn bay đến gần, hai vầng minh nguyệt đột nhiên sáng lên, đó là đôi mắt của Mạnh Chương. Quang hoa bắn ra soi sáng không gian vạn mét, sau đó tập trung nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu dừng lại, ngẩng đầu nói: “Mạnh Chương, đã lâu không gặp.”
Mạnh Chương lập tức nhận ra hắn, hai vầng minh nguyệt tối sầm lại, không gian rơi vào hắc ám.
Lục Châu gọi. “Mạnh Chương?”
Quái vật trong mê vụ vẫn không có chút động tĩnh nào, tựa như không nghe thấy.
Lại còn giả vờ điếc?
Lục Châu tiếp tục bay về phía trước. “Lão phu tìm ngươi có việc, ra đây đi.”
Không gian vẫn vô cùng tĩnh lặng.
Lục Châu khẽ nhíu mày: “Nếu ngươi không ra thì lão phu đánh gãy Thiên Khải Chi Trụ à!”
Trong mê vụ vẫn không có động tĩnh nào, Lục Châu nâng tay, Trấn Thiên Xử xuất hiện tỏa ra khí tức đáng sợ tựa như có thể xuyên thủng mọi vật thể.
Ầm ầm!
Trên không trung, một đạo thiểm điện đánh xuống, chuẩn xác giáng vào người Lục Châu. Lục Châu lười tránh né, thậm chí lười phòng ngự, mặc kệ cho lôi điện đánh trúng người mình nổ lốp bốp nhưng lại chẳng gây ra tí thương tích nào.
Lần đầu gặp Mạnh Chương, lam pháp thân của hắn yếu ớt như đứa trẻ mới sinh, hiện tại lam pháp thân đã là cường giả trưởng thành, lực lượng của Mạnh Chương lúc này tựa như ly trà giải khát cho hắn, đánh càng nhiều càng sướng nha.
Hư ảnh Mạnh Chương rốt cuộc cũng xuất hiện, hóa thành hình người, vẻ mặt không vui nói: “Lại là ngươi.”
“Sao không thể là lão phu hả?”
“Ma Thần, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi đi con đường vĩnh sinh của ngươi, ta đi con đường thiên địa cân bằng của ta, hai chúng ta không liên quan đến nhau, sao cứ tới làm phiền ta hoài vậy?” Mạnh Chương càu nhàu.
“Phiền?”
Lục Châu không hiểu nói, “Lão phu có ơn với ngươi, sao có thể nói không liên quan để rũ sạch quan hệ?”
“Chuyện nào ra chuyện đó, ân tình của ngươi ta đã trả xong rồi.”
“Một viên Thiên Hồn Châu đã xem như xong? E là chưa đủ đâu.” Lục Châu đáp.
“Ngươi dù sao cũng là Ma Thần tung hoành thiên hạ, có thể nói đạo lý một chút không vậy?”
“Lão phu luôn nói đạo lý!”
Thấy hắn nghẹn lời, Lục Châu nói tiếp: “Hôm nay lão phu đến không phải để làm khó ngươi mà là có hai việc muốn thỉnh giáo.”
Mạnh Chương cười ha hả: “Đường đường là Ma Thần đại nhân lại đi thỉnh giáo thiên chi tứ linh đã hao mòn linh lực?”
“Việc này chỉ có ngươi giúp được lão phu thôi. Hôm nay nếu ngươi không chịu giúp, lão phu đành phải phá nát Thiên Khải Chi Trụ này. Muốn chết thì chúng ta cùng chết.” Lục Châu nói.
Lão ma đầu vô sỉ! Đây chính là cách ngươi nói đạo lý hả?!
Thấy trong tay Lục Châu cầm Trấn Thiên Xử của Đại Uyên Hiến, trong lòng Mạnh Chương không khỏi nghi hoặc. Đồ Vũ Hoàng quản lý sao lại rơi vào tay Ma Thần?
“Không phải ngươi định đâm phá trời đó chứ?” Mạnh Chương nghiêm túc hỏi.
“Ngươi là thiên chi tứ linh, hẳn phải hiểu rõ một điều, cho dù lão phu không phá thì trời này sớm muộn gì cũng sập. Vũ Hoàng giao thứ này cho lão phu chẳng qua là muốn gắp lửa bỏ tay người, có ý đồ vu oan giá họa ti tiện mà thôi.”
Mạnh Chương trầm mặc, hắn thủ hộ Thôn Than lâu như vậy sao có thể không biết tình huống của Thiên Khải Chi Trụ.
Lục Châu tiếp tục nói: “Hai việc này đối với ngươi rất là đơn giản.”
Mạnh Chương đành hỏi: “Sợ ngươi rồi đó. Nói đi, muốn ta làm cái gì?”
“Thứ nhất, cho mượn một giọt tinh huyết đi. Lão phu nếu không nói đạo lý thì đã cướp luôn từ đầu rồi.”
Lời này của ngươi nghe có lý đó, nhưng vì sao lại khiến ta cảm thấy tức giận như vậy nhỉ?
Mạnh Chương trợn trừng mắt nhìn Lục Châu. Từ lúc Lục Châu vừa đến, Mạnh Chương đã cảm giác được thực lực của đối phương rất cường đại, nếu đánh thật thì chưa chắc hắn thắng nổi.
“Cho ngươi là được. Nói trước nha, làm xong hai việc này thì quan hệ giữa chúng ta chấm dứt đó.” Mạnh Chương nói.
“Chuyện đó tính sau.”
Mạnh Chương ngẩng đầu, khói xịt ra từ hai lỗ mũi.
“Về sau có khi ngươi sẽ muốn nhờ cậy lão phu, ngươi chắc chắn muốn kết thúc quan hệ?” Lục Châu hỏi ngược lại.
Câu nói này khiến Mạnh Chương giật mình. Trên đời này làm gì có ai ngu đến nỗi từ chối lời hứa hẹn của Ma Thần?
Nghĩ vậy, Mạnh Chương hỏi: “Chuyện thứ hai là gì?”
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Không hổ là thiên chi tứ linh, thông minh hơn đám ngu xuẩn thích đối nghịch với lão phu nhiều. Chuyện thứ hai rất đơn giản, Giám Binh Bạch Hổ đang ở đâu?”
Mạnh Chương nghi hoặc hỏi: “Ngươi tìm Giám Binh làm gì?”
“Cũng không có gì, chỉ muốn mượn một giọt tinh huyết của hắn thôi.” Lục Châu thành thật đáp.
Lão ma đầu này có phải có đam mê sưu tập tinh huyết không? Chậc, đam mê này có hơi biến thái nha?
Mạnh Chương không khỏi lùi về sau một chút. “Thật sự chỉ lấy một giọt?”
“Một giọt đủ rồi.” Lục Châu đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận