Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1726: Đấu với trời

Thế gian này đều có nhân quả.
Tần Nhân Việt không ngăn cản nữa, đứng sóng vai cùng Lục Châu nhìn lên không trung. “Thật sự phải làm vậy sao?”
“Việc này không có liên can đến ngươi, ngươi nên đi đi.” Lục Châu nói.
Tần Nhân Việt cười đáp: “Đùa sao, bây giờ mà đi thì sao xứng danh bằng hữu?”
“Ngươi không hối hận?”
Tần Nhân Việt nhìn lên không trung, nghĩ tới một màn Hỏa Phượng đốt sạch đạo trường Bắc Sơn, lại nghĩ tới những chuyện trong quá khứ, khẽ lắc đầu nói:
“Ta hối hận rất nhiều chuyện, duy chỉ có chuyện này là không hối hận. Ngay cả việc Tần Mạch Thương chết ta cũng chưa từng hối hận, huống chi là việc cùng Lục huynh kề vai chiến đấu?”
“Tốt!” Lục Châu xoay người đánh ra một chưởng, trong chưởng ấn ẩn chứa lực lượng Thiên Tướng.
Một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Cửu Trảo Hắc Ly va vào ngực Tần Nhân Việt, đánh hắn bay ra xa!
Tần Nhân Việt cả kinh: “Lục huynh, huynh làm gì thế?!” Hắn không thể nào là đối thủ của đại chân nhân.
Lục Châu đánh hắn bay ra xa ngàn mét, truyền âm nói: “Nếu ngươi thật sự xem lão phu là bằng hữu, vậy thì đừng đứng đây cản trở. Cầm viên Mệnh Cách Chi Tâm này rồi mau rời đi!”
Cuồng phong rúng động.
Tần Nhân Việt cất kỹ Mệnh Cách Chi Tâm rồi tức giận nói: “Ta coi huynh là bằng hữu, huynh có xem ta là bằng hữu không?!”
Hắn không hề rời đi mà ngược lại còn bay về phía Lục Châu.
Lúc này, một cái bóng mờ cấp tốc lướt qua người Tần Nhân Việt. Tần Nhân Việt cả kinh, lập tức đánh ra mấy chục đạo chưởng ấn.
“Ai?”
Thân ảnh kia nhanh nhẹn dị thường, nhẹ nhõm tránh đi toàn bộ chưởng ấn. “Ngươi là người có tình có nghĩa, nhưng lúc này không thích hợp để các ngươi lỗ mãng…”
Lục Châu xoay người lại nhìn bóng người vừa xuất hiện. “Giải Tấn An?”
Giải Tấn An sửng sốt, kinh ngạc nói: “Ngươi vẫn còn nhớ ta?”
“Ngươi có hoá thành tro lão phu cũng nhận ra.”
“Ách… chỉ nói đùa thôi, đừng để ý.” Giải Tấn An nói.
Tần Nhân Việt tròn mắt. “Các ngươi có quen biết?”
Giải Tấn An lắc đầu: “Không quen.”
Không quen thì tỏ ra quen thân như vậy làm gì? Bệnh thần kinh à? Tần Nhân Việt nhìn mà không hiểu ra sao.
Giải Tấn An vội nói: “Đừng nói nhiều nữa, người trong Thái Hư sắp đến, đi mau đi!”
Giải Tấn An lách mình đến trước mặt Lục Châu, tóm lấy cánh tay hắn.
Lục Châu xoay người né tránh. “Làm sao ngươi biết lão phu ở đây?”
Giải Tấn An rất lo lắng nói: “Không kịp giải thích, mau đi theo ta trước đã!”
“Ngươi cho rằng lão phu e ngại Thái Hư?”
“Ta biết ngươi không e ngại, tính tình của ngươi trước nay vẫn luôn như thế. Nhưng bây giờ không phải là lúc để ngươi đối địch với Thái Hư.” Giải Tấn An nói.
“Ngươi quả nhiên đến từ Thái Hư.” Lục Châu nhìn hắn.
Mê vụ trên không trung không ngừng rúng động, Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên toả ra quang hoa chiếu sáng cả Ngung Trung.
Giải Tấn An cau mày nói: “Lưu Ly Châu sáng lên rồi! Đi nhanh!!”
Tinh Bàn xuất hiện chắn ngang trước mặt ba người, không gian ngưng trệ, một vòng xoáy xuất hiện cưỡng ép mang ba người rời đi.
Trong một khe núi vắng vẻ.
Lục Châu, Giải Tấn An và Tần Nhân Việt đáp xuống đất, ba người xuyên qua khe núi nhìn về phía Ngung Trung. Bởi vì khoảng cách quá xa nên bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy quang mang của Lưu Ly Châu.
Đám hung thú xung quanh dường như rất e sợ quang hoa, toàn bộ bỏ chạy tứ tán, trong đó có không ít thú hoàng.
Lục Châu hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Đừng khẩn trương như vậy, nếu ta là địch nhân của ngươi thì sẽ không giúp ngươi đâu, lại còn tặng đồ cho ngươi nữa.”
Tần Nhân Việt cau mày: “Còn bảo là không quen biết?”
Giải Tấn An vẫn lì đòn: “Không quen biết thiệt mà.”
Lục Châu nói: “Ngươi cho rằng lão phu không phải là đối thủ của bọn hắn?”
Giải Tấn An không trả lời mà chỉ tay về phía đỉnh Thiên Khải Chi Trụ: “Nhìn đi.”
Một tu hành giả mặc bạch y chân đạp Băng Long từ trên trời vọt xuống, bay lượn một vòng quanh Ngung Trung rồi lướt về phía khe núi.
Giải Tấn An nhìn Băng Long, thấp giọng nói: “Ta nhận được tin tức, Cửu Trảo Hắc Ly bị đánh giết nên ngựa không dừng vó chạy tới đây, không ngờ đúng là do ngươi làm. Chậm thêm chút nữa thì ngươi đã bị Thái Hư để mắt tới.”
Hắn chỉ về phía Băng Long, ra hiệu cho Lục Châu và Tần Nhân Việt lui về sau.
Tần Nhân Việt cũng tròn mắt nói: “Vậy mà lại là Băng Long?!”
“Trong Thái Hư có rất nhiều đồ chơi cao cấp, đây chỉ là một góc của núi băng. Ta nói không ngoa, Thái Hư nhìn xuống các ngươi cũng tựa như các ngươi nhìn xuống hoàng liên giới vậy.” Giải Tấn An nói.
Sắc mặt Tần Nhân Việt trở nên ngưng trọng: “Không hổ là người trong Thái Hư. Tu vi người này thế nào?”
Bạch y tu hành giả đứng trên Băng Long, bay lướt qua khe núi rồi biến mất ở phương xa.
Giải Tấn An nói: “Hắn là người trong đội tuần tra, không quá mạnh, chủ yếu là con Băng Long kia. Băng Long là một trong ba con thượng cổ thánh hung còn sót lại ở Thái Hư.”
Tần Nhân Việt kinh ngạc hỏi: “So sánh với Hỏa Phượng thì ai mạnh ai yếu?”
Bọn hắn không có khái niệm gì về thượng cổ thánh hung.
Giải Tấn An nói: “Cái này không cách nào so sánh được. Hỏa Phượng có năng lực niết bàn trọng sinh, Băng Long thì không thể. Hỏa Phượng dùng chân hoả để tổn thương đối thủ, Băng Long thì có năng lực ngự thuỷ. Luận về lực lượng thì Băng Long mạnh hơn một bậc. So về tổng thể thì đôi bên không ai kém ai.”
“Mạnh vậy à…”
“Đó chỉ là hung thú bị khống chế. Một số hung thú có trí tuệ không thua gì nhân loại mới thật sự cường đại.” Giải Tấn An quay đầu nhìn Lục Châu.
Lục Châu nói: “Hình như ngươi quên mất một điều.”
“Cái gì?” Giải Tấn An nghi hoặc hỏi.
Tần Nhân Việt nhắc nhở: “Cửu Trảo Hắc Ly.”
Giải Tấn An cạn lời.
Hắn vỗ trán ‘bộp’ một cái, hỏi Lục Châu: “Làm sao ngươi giết được Hắc Ly?”
Lục Châu không trả lời.
Giải Tấn An đi vòng vòng quanh người Lục Châu, khi thì lắc đầu, khi thì gật đầu, cuối cùng liên tục lắc đầu nói: “Không có khả năng, tuyệt đối không thể…”
Tần Nhân Việt trầm mặc không nói. Lúc đó hắn đứng bên dưới hắc vụ, không thấy rõ tình hình chiến đấu. Nhưng dựa vào tình huống đó để phán đoán thì chỉ có mình Lục Châu có khả năng đánh giết Hắc Ly.
Ông !
Lúc này Thiên Khải Chi Trụ lại truyền đến âm thanh năng lượng cộng hưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận