Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 311: Lão bằng hữu

Giang Ái Kiếm gãi đầu nói:
“Tại hạ Giang Ái Kiếm… xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào?”
Trong quan tài truyền đến giọng nói trầm thấp:
“Là người tuổi trẻ?”
Giang Ái Kiếm nhìn lại mình.
Tuổi trẻ thì không tốt sao? Thân thể khoẻ mạnh, ngọc thụ lâm phong cơ mà…
Người trong quan tài tiếp tục nói: “Khắp thiên hạ này, người có thể phá được Ma Kiếm chỉ có một mà thôi… Gọi hắn ra đây.”
Kẻ này cũng thật là thông minh.
Giang Ái Kiếm đưa mắt nhìn Lục Châu.
Cũng khó trách…
Lão tiền bối vẫn một mực ẩn tàng khí tức toàn thân, trông người vô cùng nhỏ yếu, không có cảm giác tồn tại thế nên quan tài mới không nhận ra.
“Là ngươi?” Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng nói.
Mọi người đều cả kinh. Bọn họ biết nhau?
Người trong quan tài trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng: “Quả nhiên là ngươi.”
Lục Châu cũng vuốt râu: “Lão phu còn tưởng là ngươi đã chết từ lâu… không ngờ lại trốn trong này.”
Trong quan tài phát ra một tràng cười quỷ dị.
“Lão bằng hữu, người thì đều phải chết… Ta chỉ là muốn thể nghiệm cảm giác chết sớm một chút.”
Lục Châu gật đầu nhưng lời nói ra lại kinh người: “Chỉ e không phải như thế. Ma Kiếm, Thất Tuyệt Kiếm Trận, bi văn… ngươi thật sự cho rằng mình có thể tìm được phương pháp gia tăng thọ mệnh sao?”
Thọ mệnh?!
Đám người nhạy cảm bắt được hai từ mấu chốt này, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Từ xưa đến nay, phàm là những tu hành giả có tu vi đỉnh phong đều không ngừng tìm kiếm chân lý về sinh mệnh.
Làm sao để đột phá đại nạn? Thậm chí là tìm kiếm cách thức… trường sinh?!
Vấn đề này quá cao cấp…
Chỉ có đại lão mới có tư cách nghiên cứu và thảo luận chuyện này.
“Không phải ngươi cũng thế sao?” Người trong quan tài hỏi ngược.
Trong lòng Lục Châu khẽ giật mình nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, hắn vuốt râu nói: “Không… ta đã sớm nhìn thấu sinh tử.”
Trong quan tài phát ra tiếng hắng giọng đầy nghi ngờ, sau đó mới lên tiếng: “Tính toán thời gian… đại nạn thọ mệnh của ngươi đã sắp đến, vẫn còn trông coi Ma Thiên Các sao?”
Lời này vừa nói ra, trên mặt đám tu hành giả tràn đầy kinh hãi.
Người ta đã nói đến thế mà còn nghe không hiểu thì chỉ có đồ đần.
Hay nói cách khác, vị lão giả trước mắt chính là tổ sư gia Ma Thiên Các, là Cơ lão ma tung hoành thiên hạ!
“Là Cơ lão ma?”
“Chuyện này… chuyện này…”
Đám tu hành giả liên tục bị đả kích tâm lý, lúc này mặt mũi ai nấy cũng đều muốn khóc, trong lòng sợ hãi vô cùng.
“Chạy… chạy thôi!”
Tránh thoát bầy phi kiếm, tránh thoát Không Viễn hoà thượng, tránh thoát Ma Kiếm… Giờ mẹ nó lại lòi ra đại ma đầu bọn hắn sợ nhất!
Liều mạng mà chạy thôi!
Hơn mười tu hành giả chẳng còn biết đau đớn là gì, chật vật chạy trốn.
Lục Châu không thèm để ý đến đám tu hành giả tiểu môn phái… Nếu là người của thập đại môn phái thì hắn sẽ giết sạch, nhưng với tiểu môn phái không thù không oán thì Lục Châu quyết định mặc kệ.
Hắn vuốt râu nhìn cỗ quan tài kia, khẽ nói: “Cung Nguyên Đô, lão phu tuy lớn tuổi hơn ngươi nhưng nhất định sẽ sống lâu hơn ngươi.”
“Ha ha… ha ha ha…” Quan tài bật ra tiếng cười không cam lòng. “Có lẽ vậy.”
“Ngươi trốn trong Kiếm Khư là để tìm biện pháp trường sinh?” Lục Châu hỏi.
“Không chỉ có thế…” Cung Nguyên Đô khàn giọng nói, “Ta còn đồng thời cảm ngộ kiếm đạo, cảm ngộ phương pháp tu hành.”
“Cảm ngộ kiếm đạo?”
“Cả đời này của ta… rất muốn được cùng Cơ huynh phân thắng bại. Đáng tiếc tuổi tác không buông tha người… tu vi của ta dần dần trả hết cho thiên địa.”
Quan tài màu đen trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, không hề nhúc nhích.
“Không ngờ đến đây còn có cơ hội gặp lại Cơ huynh.”
Lục Châu lại hỏi: “Thất Tuyệt Kiếm Trận và Ma Kiếm là do ngươi bố trí?”
“Ta không hiểu về trận pháp…”
Điều này tương đương với việc thừa nhận Ma Kiếm và tấm bia mộ là do hắn lưu lại.
“Đã nhiều năm trôi qua… ngươi ở trong quan tài có cảm ngộ gì không?”
Cung Nguyên Đô thở dài một tiếng. “Kiếm đạo có tiến bộ, nhưng tu vi hạn chế nên không cách nào thi triển… Có lẽ không thể chiến đấu một trận với Cơ huynh được.”
Nhớ lại chuyện trước kia.
Hai người đều là nhân vật kinh tài tuyệt diễm.
Cung Nguyên Đô muốn chiến thắng Cơ Thiên Đạo đến mức nào, e là chỉ mình hắn biết.
“Ngươi rất muốn thắng lão phu?”
“Dưới gầm trời này, người muốn thắng huynh đâu chỉ có ta?” Cung Nguyên Đô đáp.
“Có lẽ vậy…”
Đáp án rất rõ ràng.
Người muốn cướp đoạt bảo bối Ma Thiên Các, muốn giết đệ nhất ma đầu trên thế gian này nhiều không kể xiết.
Nói đến đây, mọi người đều đã minh bạch rõ ràng… Lục Châu và người tên Cung Nguyên Đô nấp trong quan tài này là đối thủ cũ.
Trưởng bối trò chuyện, bọn họ đương nhiên không dám xen vào.
“Ta rất tò mò… đường đường là Các chủ Ma Thiên Các tại sao lại đến Kiếm Khư? Vì thanh Ma Kiếm của ta sao? Ha ha ha, trong tay ngươi có biết bao nhiêu bảo bối mạnh hơn nhiều.” Người trong quan tài lên tiếng trêu ghẹo.
Đối thủ cũ cùng nhau trò chuyện, bầu không khí trở nên hoà hợp hơn, cảm giác đè nén do quan tài đem lại cũng biến mất hơn phân nửa.
“Trong lăng mộ của Vĩnh Thọ hoàng đế có đồ vật của lão phu.” Lục Châu nói.
“Cơ huynh đúng là vẫn thẳng thắn như trước đây… Thứ huynh nói là vật này có phải không…”
Cung Nguyên Đô vừa nói xong, nắp quan tài đột nhiên xoay ba trăm sáu mươi độ.
Một quyển sách từ trong quan tài bay ra.
Nắp quan tài xoay tròn rồi đóng lại.
Lục Châu nhanh tay lẹ mắt tiếp lấy quyển sách kia. Quyển sách toả ra hàn khí bức người nhưng không hề ảnh hưởng đến Lục Châu mảy may. Cương khí hộ thể của Thần Đình cảnh đã đủ để ngăn cản hàn khí.
Có lẽ vì sợ lăng mộ ẩm ướt sẽ làm hỏng sách nên bên ngoài quyển sách được bao bọc rất kỹ lưỡng, bên trên có khắc long văn đặc thù của hoàng thất.
Lục Châu mở sách ra.
[Ting ! thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên, hạ.].
Không ngoài dự liệu, đây đích thực là một phần của Thiên Thư Khai Quyển.
Lục Châu gấp sách lại, ném cho Tiểu Diên Nhi đang đứng ở một bên.
Tiểu Diên Nhi nhận lấy quyển sách, nàng tò mò mở ra xem nhưng chẳng thấy gì, chỉ trong chốc lát đã mất đi hứng thú.
Trong quan tài truyền đến thanh âm: “Lăng mộ Vĩnh Thọ hoàng đế chỉ có vật này là đáng xem, những thứ khác đều là phàm vật… Nếu Cơ huynh đã đến đây đào mộ thì hẳn là vì vật này rồi.”
Cung Nguyên Đô không cho rằng ánh mắt Lục Châu lại thua kém mình.
Lục Châu khẽ gật đầu. “Đây chính là thứ lão phu muốn tìm.”
“Trong quyển sách này ẩn chứa năng lượng đặc thù nhưng ta vẫn không cách nào hiểu thấu đáo… Vĩnh Thọ hoàng đế dùng nó làm vật bồi táng, hẳn là bảo bối nên ta mới giữ lại bên người.”
Lời giải thích này khiến mọi chuyện trở nên rõ ràng.
Mục đích của Lục Châu đã đạt thành, không cần thiết phải đi đào mộ tổ nhà Giang Ái Kiếm nữa.
“Cung Nguyên Đô, nếu ngươi muốn đi ra ngoài, lão phu có thể đưa ngươi đi.” Lục Châu nói.
Có qua có lại mới toại lòng nhau.
“Không được…”
Giọng nói phát ra từ trong quan tài càng thêm trầm thấp, yết hầu như nghẹn lại. “Có lẽ ta thật sự không sống lâu hơn huynh được.”
“Ngươi còn cả trăm năm mới đến đại nạn thọ mệnh.” Lục Châu nhìn về phía cỗ quan tài màu đen.
“Có lẽ vậy, nhưng người bình thường mấy ai sống đến trăm tuổi? Mà tu hành giả thì… khó càng thêm khó.” Người trong quan tài khẽ thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận