Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1874: Không đánh là không nghe lời

Đám người Ma Thiên Các thán phục vô cùng, đặc biệt là mấy người đi theo con đường trảm liên đều phải mặc cảm. Chênh lệch quá lớn rồi.
Vu Chính Hải nói: “Sai một ly đi ngàn dặm. “Sắp” tức là chưa có.”
Bang! Đoan Mộc Sinh bỗng đâm mạnh Bá Vương Thương xuống mặt đất.
Chư Hồng Cộng lập tức vỗ tay nói: “Vẫn là tam sư huynh bá đạo nha, dám khiêu chiến đại sư huynh và nhị sư huynh!”
Đám người đồng loạt nhìn về phía Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên hướng về phía bốn vị trưởng lão: “Bốn vị trưởng lão, xin chỉ giáo!”
Bốn vị trưởng lão đều nhất thời câm nín.
Cùng lúc đó.
Lục Châu, Khâm Nguyên và Minh Thế Nhân rời khỏi Văn Hương Cốc.
Không trung u ám, hung phú bay lượn khắp nơi. Khâm Nguyên nhíu mày nói: “Mất cân bằng.”
“Đúng vậy, hiện tại cửu liên và bí ẩn chi địa đã mất cân bằng hơn một trăm năm mà vẫn không bớt một chút nào, chẳng hiểu vì sao nữa.” Minh Thế Nhân nói.
Khâm Nguyên lo lắng hỏi: “Trời sẽ sập, đất sẽ nứt. Khâm Nguyên tộc chẳng lẽ không tránh khỏi một kiếp này sao?”
Lục Châu liếc nhìn Khâm Nguyên một cái. Đúng là thích buồn lo vô cớ. “Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không tránh khỏi.”
“Lục các chủ nói đúng.” Khâm Nguyên gật đầu, thầm nghĩ Ma Thần đại nhân có thể phục sinh sau khi chết, lại có thần vật như Đại Di Thiên Đại thì cứu Khâm Nguyên tộc cũng chẳng khó khăn gì. Nghĩ vậy, tâm tình nó thả lỏng hơn một chút.
Một ngày sau.
Tây đô, Lạc Dương.
Đường phố phồn hoa tấp nập ngày xưa bây giờ lại trở nên tiêu điều lạnh lùng. Thái độ của đám người đi trên đường đều vội vội vàng vàng, ngay cả tiểu thương buôn bán cũng chẳng muốn rao lấy một câu.
Rất nhiều tu hành giả bay tới bay lui trên bầu trời, nguyên tắc cấm phi hành trên không trung đều không còn tác dụng.
“Đây là thành trì của nhân loại?” Khâm Nguyên kinh ngạc nói.
Minh Thế Nhân gật đầu: “Chính là nó.”
Thấy đám tu hành giả đều đang bay về một hướng, Lục Châu nói: “Đi xem đã xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.”
Lục Châu dẫn đầu phi hành về phương bắc, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đám tu hành giả.
Minh Thế Nhân hỏi: “Các ngươi đi đâu thế?”
Một người liếc nhìn Minh Thế Nhân: “Ngươi không biết?”
“Không biết thật.”
“Sau khi Trần đại thánh nhân rời đi, Thái Hư phái người đến tìm kiếm một tiểu nha đầu, chúng ta chỉ muốn nhanh chóng tìm ra nàng để tiễn đám ôn thần này đi.” Tu hành giả kia đáp.
“Vậy bây giờ các ngươi đang làm gì?” Minh Thế Nhân hỏi.
Người kia có vẻ thiếu kiên nhẫn nói: “Ngươi không bị đánh dấu ấn ký thì đừng cười trên nỗi đau của người khác, lo mà trốn nhanh đi.”
Minh Thế Nhân lập tức nói: “Ta hiểu rồi, các ngươi bị đám người trong Thái Hư đánh dấu ấn ký, bọn hắn muốn các ngươi ngoan ngoãn làm nhiệm vụ có đúng không?”
“Cút sang một bên!” Người kia bị vạch trần vết sẹo, nhìn không vô dáng vẻ vô ưu vô lo của Minh Thế Nhân.
“Ta không cút đâu, ta tới cứu các ngươi mà. Đối phương là ai, hiện đang ở chỗ nào?”
Tu hành giả kia lại càng thêm tức giận. Vốn đã bị bắt nạt đến không ra hình người, bây giờ một kẻ ất ơ ở đâu ra cũng muốn chọc gan hắn, sao có thể không giận?
“Chỉ bằng ngươi?!”
“Đương nhiên không phải, còn có sư phụ ta và vị tiền bối này.” Minh Thế Nhân nói.
Tu hành giả kia nhìn sang Khâm Nguyên và Lục Châu rồi khinh thường nói: “Ta khuyên các ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này, có thể tránh thì mau tránh đi xa một chút. Cho dù Trần đại thánh nhân còn ở đây cũng không làm gì được bọn hắn đâu. Ai dà, Đại Hàn không tránh được một kiếp rồi.”
“Ha ha, nói chuyện đàng hoàng ngươi không nghe, cứ nhất định bắt lão tử phải động thủ!”
Pặc!
Thân ảnh Minh Thế Nhân như điện đánh tới, tung ra một chưởng ập vào người tu hành giả. Tu hành giả kia quá kinh sợ, hoàn toàn không kịp trở tay đã bị đánh rơi.
Minh Thế Nhân vọt xuống tóm lấy cổ áo hắn xách lên, trong chớp mắt trở lại giữa không trung.
“Những kẻ đó là ai?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Đừng đánh đừng đánh, ta nói ta nói… Bọn hắn tự xưng mình đến từ Thái Hư, người nào người nấy thực lực siêu phàm, cảnh giới là cái gì mà đạo thánh ấy.” Người kia cố nhịn đau nhức, đổ mồ hôi hột đáp.
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn sư phụ và Khâm Nguyên. Thấy sư phụ nhíu mày, hắn cười hắc hắc giải thích: “Sư phụ, có một số người không đánh là không nghe lời, dùng cách này là nhanh nhất.”
Lục Châu không để ý tới Minh Thế Nhân mà nhìn về phía tu hành giả kia: “Có chứng cứ gì chứng minh bọn hắn đến từ Thái Hư?”
Người kia căng thẳng đáp: “Bọn hắn tự nói thế.”
Hỏi cũng như không. Lục Châu lại hỏi câu khác: “Các ngươi đang định đi đâu?”
“Đến thành bắc. Bọn hắn dùng phía bắc thành Lạc Dương làm căn cứ địa, các vị đại gia thả ta ra đi, ta là người vô tội mà!”
Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ, chúng ta đến đó xem sao.”
“Được.”
Minh Thế Nhân đá vào mông tu hành giả kia một cước khiến hắn sợ đến muốn tè ra quần. Chờ đến khi ba người Lục Châu đã rời đi khuất dạng, hắn mới tiếp tục bay về hướng bắc.
Phía bắc thành Lạc Dương.
Hoàng cung là khu kiến trúc có khí thế nhất Lạc Dương, thể hiện rõ ràng thực lực của hoàng thất. Trên không trung phía trước hoàng cung có rất đông tu hành giả đang lăng không lơ lửng.
Ba người Lục Châu xuất hiện trong đám người, nghi hoặc nhìn xung quanh.
Đúng lúc này, có hai tên bạch bào tu hành giả từ trong cung điện bay ra, đánh thẳng về phía hai tu hành giả đang lăng không đứng.
Phanh phanh!
Hai người bị đánh phún máu, rơi xuống đất.
“Một đám phế vật! Bảo các ngươi tìm người mà làm cũng không xong. Kiên nhẫn của chúng ta có hạn, nếu tìm không thấy thì mỗi ngày sẽ giết hai người. Đừng có âm mưu chạy trốn làm gì cho tốn công, cho dù các ngươi trốn tới chân trời góc biển thì bọn ta cũng sẽ tìm ra.” Bạch bào tu hành giả nói.
Sắc mặt đám tu hành giả lăng không đứng rất khó coi. Khâm Nguyên vốn định ra tay nhưng Lục Châu đã ngăn nó lại.
“Xem đối phương là người nào đã.”
Khâm Nguyên gật đầu: “Các chủ nghĩ chu đáo.”
Lỡ như gặp phải Chí Tôn thì đương nhiên phải xách quần chạy. Chưa biết rõ lai lịch đối thủ đã xông lên là quá lỗ mãng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận