Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 689

“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Liên hoa màu xanh lam?”
“Trên đời này lại có người tu luyện ra liên hoa màu xanh sao?”
Đám tu hành giả ngẩng đầu nhìn đầy kinh ngạc. Thế giới đúng là không thiếu cái lạ. Sau vẻ kinh ngạc ban đầu, bọn họ đều sẽ rất nhanh đón nhận điều đó.
Chủ nhân Ma Thiên Các, đệ nhất cửu diệp đương thời… người như vậy ngay cả cửu diệp còn có thể tấn thăng thì nghiên cứu ra lý luận tu hành mới cũng không có gì lạ.
Bọn hắn đã quen với việc tiếp nhận và kính sợ.
Khi lam liên nở rộ khắp bầu trời, Bát Môn Trận Ấn trên Hoàng thành vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Từng điểm kim sắc dần tiêu tán giữa không trung.
Bát Môn Trận Ấn bị một chiêu của Lục Châu phá vỡ.
Lục Châu chậm rãi hạ xuống, vẻ mặt thong dong trấn định.
Giáo chúng U Minh Giáo, Hoa Trọng Dương và các vị đà chủ lúc này mới minh bạch lý do vì sao mỗi khi Giáo chủ nhìn thấy Cơ tiền bối đều xám xịt bỏ chạy. Thần thông mạnh mẽ bậc này, ai gặp mà không chạy?!
Vu giáo chủ thật là anh minh!
Lục Châu cảm giác được lực lượng phi phàm trong cơ thể đã không còn nhiều.
Trên không trung, ánh mặt trời dần trở nên chói lọi, tấm lưới bao trùm Thần Đô chợt đổi màu.
Ông! Cuồng phong kéo tới, mây tụ mây tan.
“Thập Tuyệt Trận sắp biến mất!”
“Mọi người chuẩn bị!”
Các đệ tử Ma Thiên Các lập tức theo sau Lục Châu.
Đúng lúc này, nguyên khí từ bên ngoài ồ ạt truyền vào, không khí vốn bị kiềm nén cũng được phóng thích.
Tu vi mọi người khôi phục với tốc độ cực nhanh! Ai nấy đều há mồm thở hồng hộc, đồng thời điều động nguyên khí trong cơ thể.
Lục Châu cũng cảm giác được tu vi mình dần khôi phục, lực lượng phi phàm tuy không còn nhưng hiện tại hắn cũng là một cao thủ Nguyên Thần cảnh ngũ diệp. Luận về kinh nghiệm chiến đấu, kỹ xảo và lịch duyệt, Lục Châu hơn xa tất cả mọi người ở đây.
Lão phu, vẫn là vô địch.
Phanh phanh phanh!
Từ trong Đại Chính Cung đột nhiên có mấy thân ảnh bạch y bị ném ra ngoài. Trên không trung Vĩnh Thọ Điện có vài tu hành giả mặc hắc y đang xách lấy hai tu hành giả bạch y ném xuống đất.
Không bao lâu sau, mười vị trưởng lão Bắc Đẩu Thư Viện sắc mặt như tro tàn đều bị bắt lại, ném tới trước mặt Lục Châu.
Những tu hành giả mặc hắc y lần lượt hạ xuống, ước chừng có hơn mười người.
Lý Vân Triệu bước ra khỏi Đại Chính Cung, cung kính khom người hành lễ: “Tham kiến Cơ tiền bối.”
Lục Châu chỉ tay về phía nhóm người mặc hắc y hỏi: “Đây đều là người của ngươi?”
Lý Vân Triệu đáp: “Khiến Cơ tiền bối chê cười. Sống trong thâm cung, muốn tự bảo vệ mình phải có chút thủ đoạn.”
“Đây là ý chỉ của Thái hậu?”
“Thái hậu đã sớm nhận ra kẻ này không phải là hoàng đế thật. Chỉ tiếc tên hoàng đế giả này lại chưởng khống cả Thần Đô. Thái hậu lấy đại cục làm trọng nên mới không dám vạch trần hắn.”
Đám người nghe vậy đều gật gù.
Chẳng trách lúc trước Thái hậu dám đến Ma Thiên Các, thậm chí không tiếc tặng Tăng Thọ Đan mà bà trân quý bấy lâu cho Lục Châu. Biết rõ Lục Châu không cần dùng tới nhưng bà vẫn muốn tặng để lấy lòng Ma Thiên Các.
Đám người cũng hiểu ra tại sao lúc ở vườn Thuận Thiên Uyển Thái hậu lại hết sức bảo vệ Chiêu Nguyệt, đồng thời cật lực phản đối nhị hoàng tử Lưu Hoán và tứ hoàng tử Lưu Bỉnh.
Hoá ra việc Lưu Thương lạnh lùng trước cái chết của đám hoàng tử, chẳng chú ý gì tới bệnh tình của Thái hậu… cũng đều có nguyên do. Đã vậy còn luôn đối lập với Ma Thiên Các, một lòng muốn nhất thống vạn tộc.
Lý Vân Triệu cao giọng nói: “Thái hậu có khẩu dụ, toàn bộ cấm vệ quân lui ra, không được ngăn cản Ma Thiên Các!”
Sau khi tu vi khôi phục, âm thanh của Lý Vân Triệu vang vọng khắp cả Hoàng thành.
Đám tàn binh bại tướng nghe vậy đều đồng loạt quỳ xuống đất.
Lúc này Xuyên Vân phi liễn cũng chậm rãi hạ thấp độ cao, lơ lửng phía trên bầu trời Hoàng thành.
Một nữ đệ tử đứng ở khu vực cầm lái vội bẩm báo: “Đại… đại tiên sinh…”
Tư Vô Nhai nhíu mày. “Để ta lên xem.”
Mũi chân điểm nhẹ, Tư Vô Nhai tung người bay lên phi liễn. Vừa tiến vào trong đã thấy Vu Chính Hải đang nằm, nơi cổ áo đã thấm đẫm máu tươi vừa phun ra.
Cho dù Tư Vô Nhai đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy cảnh này thân thể vẫn không thể khống chế mà run lên.
“Đại sư huynh?”
Tư Vô Nhai muốn gọi tỉnh Vu Chính Hải, nhưng Vu Chính Hải vẫn nhắm chặt mắt không hề đáp lại, khí tức sinh mệnh trong người hắn cực kỳ yếu ớt.
Tư Vô Nhai đỡ lấy Vu Chính Hải nhảy ra khỏi phi liễn.
“Đại sư huynh!” Chúng đệ tử Ma Thiên Các đều nhìn về phía hắn.
Mấy chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Giáo chủ!!”!
Giáo chủ bất khả chiến bại trong lòng bọn họ vậy mà lại bị thương nặng đến thế! Sao bọn họ có thể không lo lắng, không sợ hãi cho được.
Hoa Trọng Dương và mười hai vị đà chủ đều đến nghênh đón. Sắc mặt Tư Vô Nhai u ám đi đến trước mặt Lục Châu.
“Sư phụ, đại sư huynh…”
Lục Châu giơ tay lên ngăn lời hắn lại. Sinh tử khó lường, trên đời này làm gì có chuyện tuyệt đối?
Lục Châu nhìn Vu Chính Hải đang hôn mê bất tỉnh, bàn tay đánh ra một chưởng, lực lượng phi phàm còn lại trong cơ thể đều dồn hết vào chưởng này.
Còn lại phải xem ở ông trời.
“Sư phụ…” Thấy biểu tình trên mặt sư phụ, Tư Vô Nhai lại càng căng thẳng hơn.
“Ngươi đã từng cứu hắn một lần, hẳn cũng biết đặc tính của người Vô Khải.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
“Mỗi lần tử vong Vu Chính Hải đều hao tổn ba trăm năm. Bây giờ cho dù có cứu được thì hắn cũng không thể tránh thoát đại nạn thọ mệnh.”
Hải Loa nhìn Vu Chính Hải như có điều suy nghĩ, nhưng nhớ lại lời Vu Chính Hải từng nói trong lần đầu gặp mặt, nàng đi đến bên cạnh hắn, nói khẽ: “Cố gắng lên nha.”
Mọi người đều cúi đầu thổn thức.
Lục Châu nhìn Hải Loa, nhớ đến chuyện cửu diệp và phù văn màu đỏ bèn mở miệng: “Tư Vô Nhai.”
“Có đồ nhi.”
“Phù văn của nhị sư huynh ngươi tìm được ở đâu?”
Tư Vô Nhai lập tức cuồng hỉ! Chỉ trong giây lát đã hiểu ý sư phụ, vội vàng đáp:
“Phù văn đó đồ nhi tìm được trong một ngôi mộ cổ, phù văn có thể hấp thu sinh mệnh… Sư phụ, đồ nhi lập tức mang đại sư huynh đi Lương Châu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận