Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1777: Trăm năm trôi qua, thương hải tang điền

Tưởng Đông Thiện trợn tròn mắt: “Sao có thể?!”
Vù! Pháp thân biến mất. Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính đáp xuống đất.
Đám người vội tiến lên hành lễ: “Các chủ!”
Lục Châu nói: “Đã tìm được lối ra, nhưng lúc này không thích hợp để ra ngoài.”
“Vì sao thế ạ?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.
Lục Châu chỉ tay về phía con cự thú phi cầm trên bầu trời: “Có Ngân Giáp Vệ và Huyền Giáp Vệ, lại có cả thánh thú.”
Đám người lập tức nhìn về phía Khổng Văn. Khổng Văn sờ cằm suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Ta không nhận ra con hung thú này, nhưng từ quang hoa đặc thù trên người nó có thể thấy nó hẳn là thánh thú.”
Lúc này mà ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, Lục Châu cũng không vội vã. “Thời gian chậm lại cũng tốt.”
Nói xong hắn liếc mắt nhìn về phía đám người. Đám người Ma Thiên Các nghi hoặc khó hiểu, không rõ vì sao Các chủ lại nói như vậy.
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Chờ thánh thú rời đi rồi chúng ta ra ngoài. Còn bây giờ…”
Lục Châu nhấc tay, Tử Lưu Ly trôi lơ lửng, cấp tốc xoay tròn. “Thông qua Mệnh Quan trước đã.”
Xoẹt !
Trừ người có tu vi chân nhân là Tưởng Đông Thiện và Tần Nại Hà ra, toàn bộ thành viên Ma Thiên Các đều bị băng phong.
Trước đó Lục Châu đã phát giác thực lực của mọi người đều tiến vào bình cảnh. Nơi này không có Câu Thiên Tác Đạo, vậy chỉ có thể dùng băng phong để đông cứng tất cả mọi người.
Chỉ khi thông qua Mệnh Quan mới xông phá được bình cảnh. Vừa hay thời gian chậm lại phù hợp với quá trình này.
“Thủ hộ bọn hắn.” Lục Châu hạ lệnh.
“Vâng.” Tần Nại Hà đáp.
Tưởng Đông Thiện cũng gật đầu: “Tiền bối yên tâm, ta sẽ bảo vệ bọn hắn thật tốt.”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện ở bên rìa bình chướng.
Tuy rằng Vô Lượng Thôi Diễn đã tìm ra phương pháp phá giải, nhưng không tự mình làm thử sẽ cảm thấy không chắc chắn.
Chỉ cần hắn tiến lên một bước, thời gian sẽ khôi phục bình thường, nhưng đồng thời tiếp điểm của hắn và đám người Ma Thiên Các sẽ bị lệch.
Một khi Lục Châu ra ngoài rồi trở lại, có khả năng đám người Ma Thiên Các đều đã chết già ở bên trong cổ trận.
Lục Châu không ra ngoài mà ngồi xuống, tựa vào một gốc cây. Hắn lấy Mệnh Cung và Mệnh Cách Chi Tâm của Trọng Minh Điểu ra.
“Mệnh Cách thứ hai mươi ba… dù có thống khổ cũng không bằng lúc thông qua Mệnh Quan.”
Lục Châu vung tay, khảm viên Mệnh Cách Chi Tâm của Trọng Minh Điểu vào Mệnh Cung. Chờ sau khi rời khỏi nơi này, hắn sẽ tìm đến Hỏa Phượng để mượn Mệnh Cách Chi Tâm của nó khai Mệnh Cách thứ hai mươi bốn.
Két.
Mệnh Cách Chi Tâm tiến vào Mệnh Cung, Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, tiến vào trạng thái lĩnh hội.
Bên ngoài cổ trận.
Hơn ngàn tên Ngân Giáp Vệ bay lượn trên bầu trời.
“Không có phát hiện!”
“Bên này cũng không có.”
“Cổ trận có năng lượng ba động nhưng thời gian sai lệch sẽ dẫn tới hậu quả khó lường, không được tuỳ tiện tiến vào bên trong.”
Một tên Ngân Giáp Vệ bay tới đứng trên lưng con cự thú, quan sát dãy núi trước mặt. “Tập hợp ở Đại Uyên Hiến.”
“Vâng.”
Hơn ngàn tên Ngân Giáp Vệ và thánh thú lập tức bay khỏi Chấp Từ.
Sau khi bọn hắn rời đi không lâu.
Trên ngọn sơn phong ở phía bắc Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên xuất hiện hai đạo quang mang vạch phá bầu trời. Quang mang dung hợp, Lam Hi Hoà xuất hiện, Nhật Nguyệt Tinh Luân lơ lửng bên cạnh nàng.
Trên người Lam Hi Hoà toả ra quang mang nhàn nhạt. Nàng nhìn quanh bốn phía rồi vọt tới một vách đá.
“Lục các chủ, đã đến sao không ra gặp mặt?” Lam Hi Hoà nhìn về phía cánh rừng trống rỗng phía trước.
Đáng tiếc không ai đáp lời nàng.
Lam Hi Hoà lại nói: “Lục các chủ, mời ra đây gặp mặt một lần.” Thanh âm nàng truyền đi rất xa.
Một con phi cầm bay lướt qua trước mặt nàng, soạt! Không gian xuất hiện một chút gợn sóng, phi cầm biến mất giữ hư không.
Lam Hi Hoà quay đầu nhìn về phía thời gian cổ trận, khẽ nhíu mày. “Cổ trận? Chẳng lẽ hắn không có ở đây?”
Nàng nhìn chằm chằm vào cổ trận thật lâu. Ba ngày sau, nơi này vẫn không có chút động tĩnh. Lam Hi Hoà rốt cuộc thở dài một tiếng.
“Cũng là vận mệnh.”
Nàng hoá thành hai vầng nhật nguyệt, bay về phía chân trời rồi khuất dạng.
Lục Châu đã mất đi khái niệm thời gian, tinh thần rơi vào trạng thái chết lặng.
Thỉnh thoảng hắn sẽ mở mắt ra nhìn lên không trung hoặc nhìn về phía lối ra.
Hắn thấy đám Ngân Giáp Vệ cùng con thánh thú bay còn chậm hơn rùa. Lục Châu nhắm mắt lại tu hành, thật lâu sau mới mở mắt ra, phát hiện đám Ngân Giáp Vệ lúc này mới khuất dạng ở chân trời.
Vốn cho rằng đã có thể rời đi, nào ngờ Lam Hi Hoà lại xuất hiện.
Nàng ta đứng như một pho tượng trên vách đá, nhìn chằm chằm vào trong cổ trận. Không biết là ba ngày, ba năm hay trăm năm…
Mãi cho đến khi đại địa oanh một tiếng nứt toác ra, toàn bộ phi cầm tẩu thú và vạn vật chúng sinh đều bừng tỉnh.
Lục Châu mở to mắt, đã không còn thấy bóng dáng Lam Hi Hoà.
Bên cạnh hắn là đống lá khô héo rụng đầy, đám cây non bên cạnh không biết từ bao giờ đã mọc thành cổ thụ chọc trời.
Một khe nứt khổng lồ từ tiền phương chạy dọc xuống khu vực này, kéo dài trăm trượng. Lục Châu nhìn lại Mệnh Cung của mình, nó đã phẳng lì bóng loáng từ bao giờ.
Cổ trận bị khe nứt kia làm cho dao động. Ấn phù vỡ vụn rơi đầy đất. Lục Châu cấp tốc gọi:
“Tất cả mọi người tập hợp.”
Lục Châu cũng rất muốn phá trận, nhưng thực lực của đại chân nhân không thể nào tạo thành khe hở khổng lồ bực này, hắn không rõ chuyện gì đã xảy ra khiến đại địa nứt toác. Đối với Ma Thiên Các, đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Đám người tức tốc chạy đến. Lục Châu có thể cảm giác được tu vi của mọi người đều đã đề thăng lên rất nhiều.
“Sư phụ.” Ngu Thượng Nhung lăng không lơ lửng nhìn vết nứt dưới đại địa, trong mắt phủ đầy kinh ngạc.
Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung, phát hiện khí tức của hắn đã trầm ổn thành thục hơn xưa nhiều. Không trải qua thương hải tang điền, làm sao có thể ổn trọng? Không trải qua bao nhiêu tuế nguyệt, làm sao có được kinh nghiệm tích luỹ?
Vu Chính Hải và Tần Nại Hà cũng vọt tới, giống như Ngu Thượng Nhung, ngũ quan bọn hắn đều lưu lại vết tích của năm tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận