Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1718: Nghiệt đồ bất hiếu

“Đại tiên sinh, Thánh nhân vì sao lại không tức giận?” Đến bây giờ Yến Mục vẫn không lý giải được.
Hoa Dận liếc hắn một cái rồi đáp: “Chẳng trách Lạc Hà Sơn của ngươi lại bị người khác bắt nạt, ngay cả Thất Tinh Kiếm Môn cũng có thể leo lên đầu ngươi giễu võ giương oai. Nếu không nhờ vị tiền bối này, đến tư cách nói chuyện với ta ngươi cũng không có!”
Yến Mục sững sờ. Lời răn dạy của Hoa Dận có chút đạo lý.
Hồi tưởng lại trên đường đi Lục Châu đã giúp hắn không ít, Thánh nhân đã không ngại thì người được nhận ân huệ như hắn sao lại vô ơn tới mức coi thường người khác?
Đúng lúc này, thân ảnh hai người xuất hiện bên ngoài Thu Thủy sơn đình.
Hoa Dận lập tức khom người nói: “Sư phụ, tiền bối.”
Yến Mục khoa trương quỳ xuống đất dập đầu: “Bái kiến đại thánh nhân. Bái kiến tiền bối.”
Trần Phu không để ý tới Yến Mục mà ôn hoà nói với Lục Châu: “Mời.”
Lục Châu tiến vào lương đình. Hai người ngồi xuống uống trà một lúc, sau đó Lục Châu đứng lên nói:
“Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Lão phu trước nay không dễ dàng nhận ân huệ của người khác, nhưng ngươi là người đầu tiên.”
Trần Phu xua tay nói: “Nào dám nào dám, chỉ cần ngươi đến, vị trí đối diện Trần Phu ta luôn chào đón ngươi.”
“Sau này còn gặp lại.”
“Sau này còn gặp lại.”
Hư ảnh Lục Châu loé lên rồi biến mất.
Trần Phu không rời đi mà ngẩng đầu nhìn lên mê vụ, lẩm bẩm nói: “Trường giang sóng sau đè sóng trước, trên người hắn có cỗ lực lượng đặc thù, chỉ mong đời này ta còn có thể nhìn thấy Thái Hư trở lại nhân gian.”
Hoa Dận và Yến Mục trong đầu đều nghi hoặc.
Trần Phu quay đầu nhìn về phía Yến Mục, hỏi: “Ngươi là gì của hắn?”
“Việc này, việc này…”
“Bọn hắn chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng là lần đầu gặp mặt.” Hoa Dận đã hiểu rõ, bèn giải thích.
“Lần đầu gặp mặt?” Trần Phu lộ vẻ tiếc nuối, “Vốn định thu ngươi vào sơn, nhưng thôi… tiễn khách.”
Yến Mục: A?
Hoa Dận khom người gật đầu: “Đồ nhi tiễn hắn xuống núi.”
Không bao lâu sau, hai người rời khỏi Thu Thủy Sơn.
Yến Mục vốn định nói vài câu với Hoa Dận, nhưng không ngờ Hoa Dận chẳng thèm đoái hoài gì đến hắn, đầu không ngoảnh lại, trực tiếp trở về bình chướng.
Lời đến khoé miệng, Yến Mục đành phải nuốt vào. Hắn thở dài một tiếng, ảo não nói: “Đắc tội đại thánh nhân còn biết làm sao. Chỉ còn cách tìm đến Lục tiền bối!”
Yến Mục nhìn trái nhìn phải, thừa dịp không ai chú ý, cấp tốc lao về phía tây.
...
Lục Châu bay trở về theo hướng phù văn thông đạo, hắn đã tìm được Phục Sinh Hoạ Quyển, tâm tình không còn nóng vội như trước.
Trên đường phi hành, hắn nhớ tới Giảng Đạo Chi Điển, bèn lấy ra xem một chút. Nhìn từ bên ngoài, trông nó chẳng có gì kỳ lạ.
“Giảng Đạo Chi Điển… Phương pháp phục sinh thật sự cất giấu trong này sao?” Lục Châu càng lúc càng hiếu kỳ.
Nghĩ ngợi một lát, hắn điều động nguyên khí tiến vào hoạ quyển.
“Truyền đạo cái gì, tất cả đều là nói hươu nói vượn!”
Lại là giọng nói quen thuộc đó.
Ý thức Lục Châu trôi nổi trong thiên địa bên trong hoạ quyển. Xung quanh là một màu đen kịt, lực lượng Thiên Tướng trôi nhàn nhạt trong không trung.
“Một phương chúa tể có thể điều khiển một phương thiên địa.” Lục Châu lại nghe được giọng nói kia.
“Một thần thông, một bức tranh, một cành cây ngọn cỏ, một bông hoa… đều là một thế giới.”
“Sinh chính là tử, tử chính là sinh.”
Trong bức hoạ toả ra một cỗ lực lượng vặn vẹo như muốn xé rách ý thức Lục Châu.
“Quay lại là bờ!”
“Cái gì là đạo, cái gì là ma, cái gì là bờ? Toàn là cứt chó!”
Vù!
Cảm giác xé rách càng lúc càng cường đại, Lục Châu bèn thu hồi ý thức.
Trong khoảnh khắc trở lại thế giới bên ngoài, nguyên khí của Lục Châu bị hao hụt một nhịp, hắn rơi xuống khoảng trăm trượng mới từ từ ổn định lại thân hình.
“Lực lượng thật là cường đại.” Lục Châu nhìn Giảng Đạo Chi Điển trong tay, “Chẳng lẽ đây là bí pháp mà Lục Thiên Thông muốn truyền lại cho thiên hạ?”
Nhưng rất nhanh hắn đã lắc đầu, phủ định suy nghĩ này. Âm thanh đó không phải là giọng của Lục Thiên Thông.
Lục Thiên Thông là một vị chân nhân truyền kỳ của hắc liên giới, nhưng lực lượng ẩn chứa trong Giảng Đạo Chi Điển lại càng không đơn giản.
“Thôi, trở về trước đã.” Tư Vô Nhai hiện đang ở trong giai đoạn nguy hiểm nhất, trở về rồi nghiên cứu tiếp.
Lục Châu thu hồi Giảng Đạo Chi Điển, vừa định rời đi thì phương nam và phương bắc đột nhiên xuất hiện vô số tu hành giả vây kín.
Lúc này, một giọng nói truyền tới: “Xin dừng bước.”
Lục Châu không thèm để ý. Ngươi bảo dừng thì ta phải dừng?
Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện cách đó ngàn trượng. Khi quay đầu nhìn lại, có hai thân ảnh đang không vội không chậm tiến tới, một nam một bắc.
Tu vi này tối thiểu là chân nhân.
Chờ hai người đến gần, Lục Châu mới chú ý thấy bọn hắn đều mặc thanh bào.
Trung niên nam tử đứng phía nam chắp tay nói với Lục Châu: “Tham kiến Lục tiền bối.”
Sau đó người trẻ tuổi đứng phía bắc cũng chắp tay: “Tham kiến Lục lão tiên sinh.”
Lục Châu cảm thấy kỳ quái. Sao hai người này lại biết hắn họ Lục, còn ra vẻ như là người quen.
“Các ngươi biết lão phu?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Vãn bối là Lương Ngự Phong, nhị đệ tử dưới trướng đại thánh nhân.”
“Vãn bối là Vân Đồng Tiếu, tứ đệ tử dưới trướng đại thánh nhân.”
Lục Châu rốt cuộc cũng hiểu. Thì ra là đệ tử của Trần Phu, hẳn là đồng tử bên cạnh Trần Phu đã truyền tin cho bọn hắn.
Lương Ngự Phong vội vàng nói: “Vãn bối không cố ý muốn cản đường lão tiên sinh, chỉ là vãn bối muốn bày tỏ lòng hiếu tâm, nhưng sư phụ lão nhân gia người lại bế quan quanh năm, không cho đám vãn bối có cơ hội. Cho nên…”
“Muốn thể hiện lòng hiếu tâm thì cứ đi tìm sư phụ ngươi, tìm lão phu làm gì?”
Lương Ngự Phong bất đắc dĩ nói: “Sư phụ người rất cứng rắn, không muốn gặp chúng ta. Lão tiền bối, khí sắc của sư phụ ta trông như thế nào?”
Trong lòng Lục Châu khẽ động. ‘Khí sắc’ mà bọn hắn hỏi tới chỉ e không phải là sắc mặt Trần Phu.
Đổi lại là một người khác sẽ không nghe ra ý tứ của bọn hắn. Nhưng Lục Châu lại biết rõ đại hạn của Trần Phu sắp đến.
“Nghe không hiểu lời lão phu nói?”
“Hả?”
“Các ngươi trực tiếp đi tìm Trần Phu là được. Cáo từ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận