Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 890

Một chân đạp đất, Lục Châu tung người bay lên không trung, bay về phía năm vị thủ toạ.
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ lại một phen kinh hãi.
Biểu tình trên mặt Chúc Huyền và Khổng Lục cũng đặc sắc không kém, ai nấy đều giật mình nhìn Lục Châu.
Điên!
Điên thật rồi!
Năm vị thủ toạ dàn thành một hàng ngang tiến lên một bước, Diêu Thanh Tuyền, Triệu Giang Hà và Tôn Văn Xương gọi ra pháp thân. Ba toà pháp thân cao mười lăm trượng rọi sáng rực rỡ cả toà thành trì.
Vương Hữu Đạo và Trương Thiếu Khanh sử dụng đại thần thông, thân ảnh lấp lóe hiện ra sau lưng Lục Châu, tạo thành thế vây công.
Lục Châu tựa như đã sớm dự liệu được việc này, lập tức thi triển thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí. Lam liên dưới chân nở rộ, Lục Châu sử dụng đến một phần hai lực lượng phi phàm.
“Lam liên!!” Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ thất thanh hô lên. Các đệ tử Cửu Trọng Điện cũng trợn to mắt nhìn.
Bọn hắn đều tưởng đối phương là người kim liên giới, không ngờ lại thi triển ra lam liên! Chưa từng có ai nhìn thấy và nghe nói tới màu sắc này.
Trước khi Ngu Thượng Nhung đến hồng liên giới, hắn cũng giống với những tu hành giả Đại Viêm khác, đều cho rằng lam liên của sư phụ lấy lực lượng từ bên trong bình chướng, tựa như ma thiền có pháp thân hắc sắc vậy.
Bây giờ Ngu Thượng Nhung mới giật mình nhận ra, đây chính là cội nguồn sức mạnh của sư phụ, từ đầu đến cuối sư phụ đều mạnh hơn hẳn người kim liên giới và hồng liên giới.
Hải Loa ôm chặt cánh tay Tiểu Diên Nhi, thì thào nói: “Sư tỷ, đẹp quá đi, lần đầu tiên muội được nhìn thấy đó.”
Tiểu Diên Nhi nói: “Ta đã xem chán rồi, nhưng lần nào sư phụ dùng tới chiêu này cũng cực kỳ đẹp mắt!”
Khi lam liên nở rộ, lực lượng như thuỷ triều đánh tới, Chúc Huyền lảo đảo quỳ xuống, trên mặt đều là mồ hôi lạnh.
Đã lam liên, còn thêm Nghiệp Hoả?
Năm vị thủ toạ cũng bị cảnh tượng lam liên nở rộ làm cho chấn kinh, bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy phương thức chiến đấu kỳ lạ như vậy.
Phanh phanh phanh phanh phanh!
Pháp thân và hồng cương của năm người đều bị lam liên đánh văng ra xa. Bọn hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết nghẹn ứ trong cổ họng, suýt chút nữa đã phun ra ngoài.
Trương Thiếu Khanh có tu vi thấp nhất, không cách nào chống cự lực lượng kinh người này bèn phun ra một ngụm máu.
Lam liên tiêu tán, Lục Châu lăng không lơ lửng giữa trời nhìn năm người. Đã lâu hắn không dùng tới chiêu này.
Toàn trường lặng ngắt như tờ. Biểu tình của năm vị thủ toạ nghiêm trọng đến cực điểm. Không biết qua bao lâu sau, Trương Thiếu Khanh mới hạ lệnh: “Người đâu.”
“Có đệ tử.”
“Mau đi mời Điện chủ đến đây.”
“Vâng.” Tên đệ tử vội vàng ngự kiếm bay đi.
Năm vị thủ toạ hoàn toàn phục rồi. Nhưng đúng lúc này, chuyện không ai nghĩ tới đột nhiên phát sinh.
Một đệ tử thủ thành từ bên ngoài bay tới, lăng không bẩm báo: “Không xong rồi, trấn bắc đại tướng quân giá lâm!”
Vừa nghe thấy danh xưng này, năm vị thủ toạ lập tức biến sắc.
“Trấn bắc đại tướng quân?” Lục Châu chậm rãi xoay người lại.
Nghe xưng hào có vẻ là người của triều đình. Lục Châu chợt nhớ tới khi sử dụng thần thông thính lực ở Thiên Liễu Quan đã nghe trộm được một câu nói lén lút.
Lúc này, tại toà kiến trúc hùng vĩ nhất ở phía đông bỗng truyền tới một giọng nói uy nghiêm: “Tất cả vào đi.”
Năm vị thủ toạ lập tức cung kính khom người đáp: “Vâng.”
Chủ nhân của giọng nói này chính là vị thập diệp Tư Không Bắc Thần.
Hạ Trường Thu là người đầu tiên không đứng vững nổi. Hắn lảo đảo suýt té, còn may có Điền Bất Kỵ kịp thời đỡ lấy hắn.
“Điền, Điền trưởng lão… ta, ta có phải đang nằm mơ hay không? Hai, hai vị thập diệp… hôm nay chúng ta xong đời.”
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ vốn cho là Tư Không Bắc Thần sẽ không xuất hiện, cùng lắm lão tiền bối cũng chỉ luận bàn hai chiêu với năm vị thủ toạ để dò xét nội tình mà thôi. Với thế cục hiện tại của Cửu Trọng Điện hẳn là sẽ muốn giao hảo hoà bình, sẽ không vô duyên vô cớ để mình có thêm một cường địch.
Vậy mà bây giờ… Thật xấu hổ.
Cùng một lúc xuất hiện hai vị thập diệp hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hạ Trường Thu, cũng nằm ngoài dự liệu của đám người Cửu Trọng Điện. Trấn bắc đại tướng quân Trần Bắc Chinh vì sao lại tới đây lúc này?
Hạ Trường Thu nuốt một ngụm nước bọt, len lén nhìn lão tiền bối, thấy đối phương vẫn thong dong nhìn ra ngoài thành, trong lòng mới thở phào một hơi.
Lão tiền bối hẳn là vẫn còn thủ đoạn?
Lục Châu lăng không chờ đợi trấn bắc đại tướng quân xuất hiện, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa chạy đến nấp sau lưng Ngu Thượng Nhung, hết nhìn sang sư phụ lại nhìn sang nhị sư huynh.
Ngu Thượng Nhung không hề mất đi phong phạm của huynh trưởng, quay đầu nhìn hai nàng cười ấm áp: “Đừng sợ, có sư huynh ở đây, sư huynh sẽ bảo vệ sư muội chu toàn.”
Nghe vậy Lục Châu cũng thấy yên tâm hơn, hắn không cần phải phân tâm đi chiếu cố Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
Từ bầu trời phương bắc xa xôi, một con chiến mã giương cánh kéo theo chiếc phi liễn từ từ bay tới, phía trước phi liễn có hai tên tướng sĩ thân mặc khôi giáp đứng hai bên, vô cùng khí thế.
“Đến rồi.” Năm vị thủ toạ bay lên cao, thủ tọa Huyền Kỳ điện Trương Thiếu Khanh kinh ngạc nói.
Khổng Lục đang bị thương vẫn cố gắng run rẩy ngồi dậy nói: “Ta đi… nghênh đón.”
Các đệ tử Cửu Trọng Điện nhìn hắn một cái. Bị thương thành thế này còn nghênh đón kiểu gì?
Thủ toạ Thái Hoà điện Diêu Thanh Tuyền nói: “Điện chủ đã cho mời, các ngươi đưa bọn họ qua đó trước, ta đi nghênh đón tướng quân.”
Bốn vị thủ toạ còn lại gật đầu.
Diêu Thanh Tuyền dẫn theo trăm tên đệ tử ngự kiếm phi hành bay về phương bắc, trận hình cũng tương đối phô trương.
Trương Thiếu Khanh quay đầu nhìn Lục Châu, nghĩ lại một chiêu vừa rồi hắn vẫn còn thấy sợ hãi, bèn thở dài nói:
“Các hạ muốn gặp Điện chủ, xin mời theo ta…”
Ba vị điện chủ khác cũng nghiêng người ra dấu xin mời.
Lục Châu nhìn thoáng qua phương bắc, không cần vội vàng gặp mặt vị trấn bắc đại tướng quân này làm gì, dù sao lát nữa cũng sẽ gặp nhau trong đại điện. Lục Châu phất tay với đám người Ngu Thượng Nhung.
“Cùng lão phu đi qua đó.”
“Vâng…” Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ căng thẳng bay theo sau. Ngu Thượng Nhung và hai sư muội cũng đồng thời bay lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận