Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1134

Phù chỉ bay về phía Chiêu Nguyệt. Nhưng khi vừa chạm vào người nàng thì nó đột nhiên vỡ tan ra, tiêu tán trong không trung.
“Khí tức Thái Hư?!” Vu Triều nâng tay, “Mang nàng ta lui về sau.”
“Vâng.”
Hai tên Hắc Ngô Vệ mang Chiêu Nguyệt lùi lại trăm mét.
“Ta còn đang nghĩ vì sao Bạch Tháp các ngươi lại có lòng tốt như vậy, thì ra là còn có bí mật này. Hay là như vậy đi, chúng ta mang Chiêu Nguyệt đi, Đại Viêm này tặng cho các ngươi. Thấy thế nào?”
Đằng Nhất Chu trầm giọng nói: “Ngươi muốn lật lọng?”
“Ta còn chưa đồng ý, nói cái gì mà lật lọng? Vừa rồi ngươi ra điều kiện không tệ, ta đổi lại phần tốt cho ngươi, sao ngươi không đáp ứng đi?”
“Ngươi !”
Đằng Nhất Chu đè cơn giận xuống, nhìn về phía Chiêu Nguyệt. “Chiêu Nguyệt, ngươi cố ý châm ngòi ly gián?”
Chiêu Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp động lòng người, nàng nhìn về phía Liên Tinh, không hề phủ nhận:
“Ta đúng thật là đang châm ngòi ly gián… Rốt cuộc các ngươi cũng có chút đầu óc rồi.”
Liên Tinh cả kinh nói: “Chiêu Nguyệt muội muội, muội cũng biết bọn hắn là Hắc Tháp mà!”
“Đừng giả vờ, các ngươi cũng chẳng phải thứ tốt gì.”
Chiêu Nguyệt vốn cho rằng đôi bên có thể xảy ra mâu thuẫn, không ngờ bọn hắn đều lùi một bước. Nàng làm theo kế hoạch, để lộ chuyện khí tức Thái Hư, quả nhiên mọi việc đều tiến triển theo kế hoạch của thất sư đệ.
Vu Triều gật đầu nói: “Cho nên, tên Đằng Nhất Chu này không phải là sư phụ ngươi?”
Chiêu Nguyệt gật đầu. “Loại người như hắn sao có tư cách đánh đồng với gia sư.”
Trong mắt Đằng Nhất Chu loé lên ngọn lửa phẫn nộ: “Đợi đến khi ta đánh hạ Hắc Ngô Vệ, nhất định sẽ lột da rút xương ngươi, luyện hoá khí tức Thái Hư trên người ngươi!”
Nói xong hắn vung tay, hai bạch y nam tử đứng bên cạnh lập tức lao vọt xuống.
Vu Triều nhấc tay, một hắc sắc Tinh Bàn xuất hiện ngăn ở trước mặt hắn. Chính giữa Tinh Bàn có khắc hoạ một chữ “Vu” cực lớn.
“Vu sư?!” Đằng Nhất Chu cả kinh. “Chẳng trách ngươi dám khiêu chiến với Bạch Ngô Vệ.” Hắc Ngô Vệ chỉ có ba người, mà Bạch Ngô Vệ có tới bốn người.
Hắc sắc Tinh Bàn từ một phân thành hai, hai chữ “Vu” bay ra đánh lui hai tên Bạch Ngô Vệ. Thân ảnh Vu Triều nhoáng lên một cái, xuất hiện ở giữa không trung, hai tay dang rộng ra.
Một ấn phù có dạng mâm tròn đường kính năm mươi trượng xuất hiện, tự phù “Vu” ở giữa lập loè hắc quang.
“Bạch Tháp muốn tranh Thái Hư với Hắc Tháp, phải xem có bản sự không đã.” Vu Triều thản nhiên nói.
Đằng Nhất Chu lập tức phân phó: “Các ngươi đi bắt Chiêu Nguyệt, ta đối phó với Vu Triều…”
“Vâng.”
Hai tên Bạch Ngô Vệ lượn quanh mà đi. Đúng lúc này Vu Triều đánh ra ấn phù. Đằng Nhất Chu lập tức cất bước trên hư không, dưới chân xuất hiện bạch liên, thân ảnh như thiểm điện lướt tới.
Trên bầu trời hoàng thành vang lên âm thanh chiến đấu không ngừng chẳng khác nào giữa trời quang mây tạnh mà có sét đánh.
Đám tu hành giả đứng trong dịch trạm ngẩng đầu nhìn lên.
“Thông tri cho Giáo chủ, mục đích đã đạt được.”
“Chấp hành kế hoạch tiếp theo: tất cả mọi người rút lui ra khỏi Thần Đô.”
Thấy hai tên Bạch Ngô Vệ lao tới, Hắc Ngô Vệ ném mấy tấm hắc sắc ấn phù xuống, ấn phù hoá thành lồng giam vây khốn Chiêu Nguyệt, hai tên Hắc Ngô Vệ phóng ra nghênh chiến Bạch Ngô Vệ.
Ầm! Vu thuật va chạm với bạch liên, cương khí quét ngang chém nát toàn bộ Trường Thanh Cung. Đằng Nhất Chu nói: “Ngươi muốn phá hỏng quy tắc của Hắc Tháp, lạm sát người vô tội?”
“Chẳng phải ngươi cũng thế sao?” Vu Triều không nhượng bộ chút nào.
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời bay lên cao hơn. Đằng Nhất Chu nói vọng xuống: “Liên Tinh, thứ chúng ta không chiếm được thì phải huỷ diệt. Nghe rõ chưa?”
Trên mặt Liên Tinh hiện vẻ khó xử, nhưng vẫn khom người đáp: “Vâng.”
Vu Triều lạnh lùng nói: “Giả mạo làm sư phụ và tỷ muội của Chiêu Nguyệt, ta thấy hổ thẹn thay ngươi!”
Song chưởng nâng lên, trong tay hắn xuất hiện một vu thuật Tinh Bàn đường kính ngàn mét đủ bao trùm cả hoàng thành, chân đạp hắc liên vọt về phía Đằng Nhất Chu.
Chiêu Nguyệt đứng bên dưới quan sát, trong mắt ngập tràn kinh ngạc. Đây chính là cao thủ Thiên Giới Bà Sa?
Nàng đột nhiên cảm thấy, ở trước mặt cao thủ bậc này, tu hành giả Đại Viêm chẳng khác nào hạt bụi nhỏ yếu đến không đáng nhắc tới.
Liên Tinh lúc này cũng gia nhập vào nhóm hai tên Bạch Ngô Vệ. “Thả Chiêu Nguyệt, có thể miễn tội chết cho các ngươi.”
“Vậy phải nhìn xem Bạch Ngô Vệ có đủ bản lĩnh không!”
Thân ảnh một tên Hắc Ngô Vệ nhoáng lên, tóm lấy Chiêu Nguyệt lấp loé na di về phương bắc. Tên Hắc Ngô Vệ còn lại không ngừng huy động trường kích để cản chân Bạch Ngô Vệ.
“Đuổi theo!”
Thấy cảnh này, Đằng Nhất Chu thi triển Bạch Liên Thánh Ấn, cương ấn trắng toát từ trên trời rơi xuống lít nha lít nhít như bông tuyết.
Vu Triều lập tức na di về sau, hai tay giang rộng, Tinh Bàn nở rộng ra ngăn cản Thánh Ấn. “Ha ha ha, Bạch Tháp các ngươi chỉ có thế.”
Vu thuật Tinh Bàn chẳng khác gì một mâm tròn màu đen bao phủ không trung, ngăn cản Bạch Ngô Vệ truy kích.
Đằng Nhất Chu lập tức quát to: “Sơn Hà Hàng Lâm!” Một toà pháp thân trắng như tuyết xuất hiện từ trên trời ập xuống Vu Triều.
Trong khoảnh khắc Vu Triều dùng Tinh Bàn đón đỡ, Đằng Nhất Chu hô lên: “Mau đuổi theo!”
“Vâng!” Đám người Liên Tinh lập tức vọt về phương bắc.
Vu Triều thấy thế, một chân đạp mạnh, thân ảnh biến mất ngay tại chỗ. Đằng Nhất Chu cả giận nói: “Không có phần ngươi!” Thân ảnh hắn cũng nhoáng lên rồi biến mất.
Hắc quang và bạch quang một đường bay thẳng về phía bắc, vừa bay vừa không ngừng kịch chiến.
Đại nội cao thủ trong hoàng thành đồng loạt xuất hiện, thu thập tàn cuộc, dường như bọn hắn đã diễn luyện rất nhiều lần.
Các tu hành giả Thần Đô chỉ dám đứng từ xa quan chiến.
Song phương kịch đấu gần tám canh giờ, từ chạng vạng tối đến đêm đen, từ đêm đen kéo tới bình minh, vượt qua dòng Vân Nộ Giang, vượt qua cả Vân Chiếu lâm địa nơi Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải ngày xưa từng đại chiến.
Đằng Nhất Chu điều động năng lượng, bắn ra ba đạo cương ấn quang trụ. Vu Triều nâng hắc sắc Tinh Bàn lên ngăn trở.
Ầm ầm ầm! Quang trụ rọi vào Tinh Bàn, ánh sáng bị khúc xạ, quang trụ bắn thủng Tử Hà Sơn.
“Vu Triều, ngươi chạy không được đâu!” Đằng Nhất Chu không ngừng tấn công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận