Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1886: Chạy trốn

Một nghìn thông báo liên tiếp. [Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 100 điểm công đức.] Trạng thái Ma Thần.
Tiếp theo là 8 thông báo. [Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 100.000 điểm công đức, chủng tộc tăng thêm 20.000 điểm.].
Minh Ban và Đồ Duy Đại Đế gọi ra quang thuẫn ngăn ở trước mặt.
Khâm Nguyên kích động đến đỏ hồng đôi mắt: “Không hổ là Ma Thần đại nhân mà Khâm Nguyên tộc kính sợ nhất!”
Minh Thế Nhân ngây ra như phỗng. Hắn cố kiềm chế tâm tình kích động và kinh ngạc, quay đầu nhìn đám tu hành giả xung quanh bị miểu sát không chút năng lực phản kháng, sau đó lại nhìn sư phụ với đôi mắt xanh nở rộ, run rẩy nói:
“Chẳng trách từ trước đến nay sư phụ đều không sợ hãi chút nào khi đối mặt với địch nhân… thì ra người giấu sâu như vậy!”
Khâm Nguyên quỳ hẳn xuống đất, lễ bái thiên địa nói: “Thần của chúng ta chắc chắn sẽ trở lại đỉnh phong!”
Minh Ban dùng toàn lực mới miễn cưỡng ngăn trở được đại chiêu của Ma Thần. Nhớ lại các bậc tiên hiền ở Đại Uyên Hiến từng kể lại chuyện Ma Thần tung hoành thiên địa, khi đó Minh Ban chỉ khịt mũi coi thường, nhưng bây giờ hắn mới thật sự hiểu được Ma Thần cường đại đến mức nào.
Hắn sợ hãi!
Đồ Duy Đại Đế ngăn cản được một chiêu này, trầm giọng nói: “Đi!”
Minh Ban đại thần quân không biết Ma Thần cường đại thế nào nên mới để Bát Thánh Đường xuất thủ, nhưng Đồ Duy Đại Đế biết rõ nên trong lòng chỉ tâm niệm một điều là Trốn!
Về phần đánh lén Minh Thế Nhân và Khâm Nguyên ở dưới đất thì Đồ Duy Đại Đế hoàn toàn không dám nghĩ tới, huống hồ hai người đó cũng không đáng tiền.
Đồ Duy Đại Đế vung tay, một toà phù văn thông đạo đen như mực xuất hiện ở chân trời.
Minh Ban theo bản năng cầu sinh điên cuồng theo sát phía sau.
Lục Châu nhìn chằm chằm Đồ Duy Đại Đế, ném ra Thời Chi Sa Lậu.
Thời Chi Sa Lậu lúc này toả ra màu u lam, khí tức thần bí càng thêm mãnh liệt như biển cả. Nó bay lên không trung rồi dừng lại! Trong khoảnh khắc, phương viên vạn dặm đều bị ngưng đọng thời gian.
Kể cả Đồ Duy Đại Đế!
Lục Châu đại na di đến trước mặt Đồ Duy Đại Đế, đánh ra hai chưởng. Một chưởng đánh về phía chân trời, đóng lại phù văn thông đạo. Một chưởng đè xuống trấn áp hai người!
Đồ Duy Đại Đế là người đầu tiên khôi phục lại, hư không lấp loé né tránh. Lục Châu vẫn không thèm để ý, chưởng ấn tiếp tục bay tới, không gian vặn vẹo liên hồi.
Đồ Duy Đại Đế thất thanh hô lên: “Ngược dòng quy tắc?!”
Oanh!
Đồ Duy Đại Đế rõ ràng đã rời khỏi vùng không gian kia, nhưng lại bị ‘ngược dòng quy tắc’ kéo trở về, nhận lấy một chưởng vào giữa ngực. Hắn bộc phát hắc sắc cương khí, triệt tiêu tổn thương do chưởng ấn mang tới.
Nhưng Minh Ban đại thần quân thì không may mắn như vậy.
Một chưởng kia như thiểm điện đánh xuyên thân thể Minh Ban khiến hắn rơi rụng xuống đất.
Lục Châu thu hồi Thời Chi Sa Lậu, vạn vật lại trở về trạng thái cũ.
Lúc này, đám người Bát Thánh Đường đã bị doạ đến hồn phi phách tán, lập tức như ruồi mất đầu bỏ chạy tán loạn.
“Bản toạ muốn các ngươi chết.” Lục Châu ném ra Tinh Bàn.
Tinh Bàn bay lên bầu trời, bao trùm không gian trong phương viên vạn dặm, toàn bộ Mệnh Cách sáng lên, cương ấn quang trụ bắn ra liên tục không ngừng nghỉ như có nguồn năng lượng dùng mãi không cạn.
Đại địa rung chuyển, đất trời chao đảo.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 100 điểm công đức.] Thông báo này hiện lên đến 18.000 lần.
[Ting ! đánh giết mục tiêu, thu hoạch được 100 điểm công đức, chủng tộc thưởng thêm 100 điểm.] Tiếp theo là 1.000 thông báo.
Từng mảnh vụn thi thể rơi lả tả xuống đất, máu tươi vần vũ khắp trời.
Máu đáp vào mặt Khương Văn Hư, hắn trợn trừng mắt nhìn Tinh Bàn bao phủ thiên không như một cỗ máy đánh giết người không hề nương tay, toàn thân cứ thế mà run rẩy không ngừng.
Đây là Ma Thần năm đó đã đơn đấu với tứ đại Chí Tôn? Một trăm ngàn năm trước… vì sao hắn lại bại?
Thấy Bát Thánh Đường bị hủy diệt tập thể, Minh Ban không còn chút ý niệm chiến đấu nào, lén lút bỏ chạy về phía tây.
Đồ Duy Đại Đế nói: “Trước kia ta đánh với ngươi một trận, thân mang trọng thương phải bế quan nhiều năm, may mắn tấn thăng Đại Đế. Không ngờ bây giờ vẫn không phải là đối thủ của ngươi.”
Lục Châu không để ý tới Đồ Duy Đại Đế, Vị Danh Cung xuất hiện trong tay lam pháp thân.
Lam pháp thân xoay người về phía tây, giương cung kéo ra một đạo tiễn cương xanh thăm thẳm, điện hồ vờn quanh tiễn cương như du long.
Ầm! Tiễn cương vạch phá hư không bay về phía Minh Ban.
Minh Ban đại thần quân quay đầu nhìn lại, con ngươi co rụt, hắn thu hai cánh lại ôm lấy thân thể trông như một kén con nhộng, thánh quang bao phủ toàn thân.
Xoẹt!
Tiễn cương thế như chẻ tre xuyên thủng con nhộng. Minh Ban hoảng hốt nhìn xuống lỗ hổng giữa ngực mình, máu tươi không ngừng chảy ra. Hắn rất muốn khống chế máu ngưng chảy, nhưng lực lượng lam sắc kia tựa như có năng lực xé rách không gian, khiến cơ thể hắn không ngừng ứa máu.
Đồ Duy Đại Đế thở dài lắc đầu: “Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn hiếu sát như thế.”
Lục Châu hờ hững nói: “Sâu kiến mà thôi.”
Vù!
Lục Châu mang theo lam pháp thân phóng tới Đồ Duy Đại Đế. Hắn lập tức gọi ra hắc sắc pháp thân.
Ầm! Hai toà pháp thân Chí Tôn va chạm, cương khí văng ra chém xuống đất tạo thành khe rãnh dài vạn dặm.
Sắc mặt Lục Châu thong dong, Đồ Duy Đại Đế thì cau mày, biểu tình trên mặt rất ngưng trọng. “Ngươi muốn giết bản đế? Không có dễ dàng như vậy!”
“Chỉ mong ngươi có thể làm bản toạ hài lòng.”
Lam pháp thân bắn ra lam sắc kiếm cương dài vạn trượng, song phương lao vào kịch đấu.
Minh Ban đại thần quân quay đầu nhìn tràng cảnh kịch chiến trước mặt, nhớ tới cái chết của Bát Thánh Đường, nhớ tới Đại Uyên Hiến… hắn run giọng nói: “Ta không thể chết được!”
Hắn miễn cưỡng lấy Thiên Hồn Châu ra, rốt cuộc cũng rút được lam sắc tiễn cương ra khỏi lồng ngực.
“Chỉ có Vũ Hoàng mới cứu được ta!”
Minh Ban nghĩ tới Vũ Hoàng chí cao của Vũ tộc. Thừa dịp Ma Thần và Đồ Duy Đại Đế kịch đấu, hắn nhất định phải chộp lấy cơ hội chạy trốn cuối cùng này.
Nhưng đúng lúc này, bên tai Minh Ban bỗng truyền tới một giọng nói khinh thường: “Thu!”
Không trung lập tức tối đen. Minh Ban giật mình ngẩng đầu nhìn lên, nghi ngờ nói: “Chuyện gì xảy ra?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận