Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 727

“Hầy, thật không chịu nổi các ngươi mà!” Giang Ái Kiếm cạn lời. “Thôi vậy, dù sao ta cũng là tam hoàng tử Đại Viêm, sao có thể trơ mắt nhìn dị tộc xâm lấn mà khoanh tay đứng yên không làm gì… Nói đi, khi nào đánh? Ta sẽ toàn lực giúp đỡ.”
“Đêm nay.”
Giang Ái Kiếm trợn trừng mắt. “Ta có thể rút lại câu nói vừa rồi được không?”
“Không được.”
Thần Đô, trong Đại Chính Cung.
Đã nhiều ngày trôi qua, lực lượng phi phàm của Thiên thư trong cơ thể Lục Châu đã bão hoà mấy lần.
Trong khoảng thời gian này hắn không ngừng thử nghiệm mở rộng thần thông thính lực tới cực hạn, đồng thời cũng đã nằm lòng cách sử dụng thần thông thính lực.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên.
Điểm công đức: 66.203 điểm.
Gần đây người giúp điểm công đức tăng lên chỉ có Ngu Thượng Nhung.
Lục Châu nhìn điểm công đức mà lắc đầu, không rõ tình hình Vu Chính Hải như thế nào rồi.
Nghiệt đồ này, gửi một bức phi thư thì chết à?
Suy tư một lát, Lục Châu mở giao diện đạo cụ ra, mặc niệm một tiếng: “Mua Kim Liên Khai Diệp.”
[Ting ! tiêu hao 50.000 điểm công đức, thu hoạch được một phần Kim Liên Khai Diệp.].
Lục Châu vừa định sử dụng, chợt nhớ ra tu vi đề thăng sẽ khiến thẻ đạo cụ tăng giá, bèn tốn thêm 10.000 điểm mua một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, xem như đòn sát thủ sau cùng.
Mua xong, Lục Châu lại nói thầm: “Sử dụng Kim Liên Khai Diệp.”
Kim Liên Khai Diệp lập tức hoá thành từng điểm tinh quang bao bọc lấy toàn thân Lục Châu, cuối cùng hội tụ vào đan điền khí hải.
Lực lượng mênh mông như biển cả lan toả tứ phía. Năng lượng nguyên khí mãnh liệt như thuỷ triều bộc phát trong đan điền và sinh trưởng rất nhanh.
Đồng thời trong lòng Lục Châu là một mảnh thanh minh, não hãi sáng tỏ, từng động tĩnh dù cực nhỏ trong Đại Chính Cung cũng truyền vào tai hắn.
Trên bầu trời Đại Chính Cung, mây tụ mây tan, nguyên khí tàn phá bừa bãi.
Lúc này, Chư Thiên Nguyên đang đỡ Chư Hồng Cộng đi dạo gần đó bỗng ngẩng đầu nhìn lên. Nguyên khí mãnh liệt khiến hai người đều cả kinh.
“Nhi tử, Đại Chính Cung xảy ra chuyện rồi!” Chư Thiên Nguyên hốt hoảng nói.
“Đừng hoảng!” Chư Hồng Cộng kéo Chư Thiên Nguyên lại, cố nhịn đau đớn trong người mà trịnh trọng dặn dò: “Cha mới đến, không hiểu nội tình bên trong… Khi gặp phải tình huống này thì càng phải khiêm tốn bình tĩnh mới được.”
“Nhi tử, con còn non lắm, đây rõ ràng là có người đang khai diệp, có lẽ là một vị sư tỷ hoặc sư huynh nào đó của con! Đi xem để học tập chút kinh nghiệm nào!” Chư Thiên Nguyên dạy đời nói.
“Người non là cha đó! Tin lời ta đi, đừng có tìm đường chết!”
“Dám nói chuyện với lão tử như thế hả? Lão tử ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm…” Chư Thiên Nguyên bày ra bộ dạng trưởng bối, thành khẩn nói, “Không phải chỉ là khai diệp thôi sao, có gì nghiêm trọng đâu, cha con và Cơ lão ma giao tình rất tốt, đừng nói là đồ đệ của hắn, cho dù là chính hắn khai diệp ta cũng có thể tới xem…”
Oanh!
Từ Đại Chính Cung đột nhiên truyền tới một đạo sóng âm như sấm sét. “Cút!”
Một chiêu thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm như kình lôi đánh tới, lực lượng phi phàm màu xanh lam đập tới hai cha con khiến cả hai văng ra xa theo một đường vòng cung rồi rơi xuống đất.
“Ui da !”
Chư Hồng Cộng còn chưa lành vết thương cũ, nay lại thêm vết thương mới, lập tức kêu thảm một tiếng, trên mặt tràn đầy mồ hôi.
Chư Thiên Nguyên không bị thương, vội vàng đứng dậy đỡ Chư Hồng Cộng khập khiễng đi về phía Cảnh Hoà Cung.
Vừa chui vào phòng, hai người đều thở phào một hơi, lấy tay vỗ vỗ ngực.
“Ta cầu xin cha đó, đừng hại ta nữa… Không có cha ở đây, ta như cá gặp nước sống rất yên ổn. Cha vừa tới, ta cứ như bị sao quả tạ chiếu, suốt ngày bị đánh mắng không thôi.” Chư Hồng Cộng khóc không ra nước mắt.
Chư Thiên Nguyên lau mồ hôi trên mặt, sau khi bình phục tâm tình mới nói:
“Chuyện ngoài ý muốn thôi… Không ngờ giao tình trong mắt ta lại chẳng là cái rắm gì với hắn, lòng người thật tàn nhẫn mà… Nhi tử, hay là con nghĩ lại đi, cùng ta về Cổ Thánh Giáo kế thừa vị trí Thánh chủ, áo mặc tận tay cơm dâng tận miệng, sau đó sinh cho ta một đứa cháu mập mạp, chẳng sướng hơn nhiều so với việc ngày ngày chịu uất ức hay sao?”
“Cha cứ tiếp tục bịa đi! Đừng hòng gạt ta, có chuyện tốt như vậy còn đến phiên ta sao?” Chư Hồng Cộng cơ bản chẳng thèm tin.
Lần trước hắn đã nghe Giang Phó nói có người đang ngấp nghé Cổ Thánh Giáo. Muốn lừa gạt ta hả? Không có cửa đâu nha, thật sự cho rằng ta chỉ là đồ ngốc à?!
“Đừng mà con trai… ta là cha ruột của con, nào có cha ruột lừa gạt nhi tử chớ…”
Đang nói chuyện chợt ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Chư Thiên Nguyên lập tức lật mặt, phong thái trở nên đường đường chính chính bước ra mở cửa. Bên ngoài là hai tiểu nha đầu đang tò mò nhìn vào phòng.
“Các ngươi là…?” Chư Thiên Nguyên nghi hoặc nói.
“Bát sư huynh!” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa lên tiếng chào hỏi.
Chư Hồng Cộng cũng vươn đầu ra nói: “Chào hai vị sư muội.”
“Bọn ta đến thăm huynh nè… Có gì cần trợ giúp thì cứ nói nha.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Đã như vậy thì các ngươi giúp Chư Hồng Cộng lấy một chậu nước rửa chân đi.”
Chư Thiên Nguyên nói, trong lòng lại nghĩ sư huynh sư tỷ thì không nhờ được, phải có thứ tự lớn nhỏ. Nhưng tiểu sư muội lấy nước rửa chân cho sư huynh thì hẳn là không có vấn đề gì chứ? Ở Cổ Thánh Giáo mọi người đều như vậy, người nhỏ thì hiếu kính với người lớn, người lớn thì quan tâm người nhỏ, ừ, rất là hài hoà.
Chư Hồng Cộng nghe vậy thì cảm thấy vô cùng hoang mang.
Tiểu Diên Nhi nhíu mày chỉ tay vào người mình: “Ta?”
“Đúng đó… đi đi.” Chư Thiên Nguyên phất tay áo. “Đừng quên mang theo một ít đồ ngọt tới, đời này ta chưa được ăn bánh ngọt trong cung bao giờ, phải ăn một lần cho biết.”
“Đừng đừng đừng, đừng nghe cha ta nói mò, tiểu sư muội…”
Phịch! Chư Hồng Cộng bò từ trên giường xuống lết tới cửa: “Tiểu sư muội, ta không cần nước rửa chân đâu!”
Chư Thiên Nguyên cạn lời.
“Con à, làm cái gì thế, con là sư huynh mà, mau trở về giường nằm nghỉ đi.”
Chư Hồng Cộng khóc không ra nước mắt. “Ta xin cha hãy đi về đi… Đừng có chơi chết ta nữa. Thật đó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận