Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 289: Cầu phú quý trong nguy hiểm

Lão quản gia Hồng Phúc xoay người nhìn ra ngoài cửa.
“Thiếu gia.”
“Tiểu thư.”
Người đang bước vào phòng là một thiếu niên lang phong độ tuấn tú và một tiểu cô nương thanh nhã dịu dàng cùng bốn nha hoàn.
Hai người vừa bước vào đã thấy ngay Lục Châu đang ngồi trên ghế chủ toạ.
Theo quy củ của chủ nhà, cho dù là khách quý cũng không thể tuỳ ý ngồi ở vị trí này.
Nhưng thiếu niên lang còn chưa kịp mở miệng, lão quản gia đã lên tiếng trước: “Thiếu gia, không được lãnh đạm khách quý. Đây là khách quý mà cho dù là lão gia cũng phải dùng lễ để tiếp đón.”
Vị quản gia Hồng Phúc này quả thật là nhân tinh, vừa nhìn đã biết thiếu gia trẻ tuổi khí thịnh, để tránh cho hắn làm ra mấy chuyện thiêu thân nên đã giành lời nói trước.
Thiếu niên lang Tần Thạc khẽ gật đầu, hạ thấp tư thái ngạo nghễ của mình.
Lão Hồng đã làm việc trong phủ nhiều năm, hành sự luôn chu đáo cẩn thận, người có thể khiến lão nói như vậy đương nhiên hắn phải tỏ ra kính trọng.
Tần Thạc khom người hành lễ với Lục Châu: “Vãn bối bái kiến lão tiên sinh.”
Tuy hắn không biết vị lão tiên sinh trước mắt này là người nào nhưng vẫn không dám thất lễ.
Lục Châu bưng ly trà lên, không đáp lời hắn.
Người không liên quan, không cần phải giao lưu làm gì.
Tần Thạc nhìn kỹ, đây không phải là trà Đại Hồng Bào mà phụ thân hắn rất trân quý sao? Cho dù là nhân vật quyền quý trong cung đến Kỳ Vương phủ, phụ thân cũng không dễ dàng lấy Đại Hồng Bào ra mời khách đâu.
Vừa nghĩ đến đây, quản gia Hồng Phúc đã nghiêm túc đứng trước mặt hắn, làm tư thế mời: “Thiếu gia, lão tiên sinh lặn lội đường xa, ngài vẫn nên lui ra trước đi.”
“Lão Hồng, ông…”
“Nghe lời lão Hồng một lần, sau đó nếu thiếu gia muốn trách tội, lão Hồng cũng không có một câu oán hận.”
Thiếu nữ bên cạnh lúc này mới lên tiếng: “Ca, lão Hồng đi theo phụ thân đã hai mươi năm, lâu hơn huynh muội chúng ta rất nhiều. Lão Hồng đã nói như vậy thì chúng ta càng không thể khinh thị.”
Tần Thạc khẽ gật đầu rồi lại vái chào thật sâu với Lục Châu, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi.
“Lão tiên sinh hãy nghỉ ngơi thêm, vãn bối xin cáo lui.”
“Thiếu gia đi thong thả.”
Đám người Tần Thạc xoay người rời đi.
Khi Tần Thạc và muội muội đi đến ngả rẽ ngoài viện lạc, hắn chợt nhướng mày.
“Ca, huynh đang lo lắng chuyện gì?”
“Ta không có lo lắng, lão Hồng làm vậy chắc chắn có đạo lý của lão. Ta chỉ đang tò mò không biết rốt cuộc là đại nhân vật cỡ nào lại khiến lão Hồng phải cung kính như thế.”
“Chờ phụ thân trở về chúng ta sẽ biết thôi.”
“Có đạo lý. Đi thôi…”
Hai người rời đi.
Lão Hồng quay vào trong sảnh nói: “Tiểu nhân đã phân phó người thu thập xong ba gian phòng trong viện, lão tiên sinh và hai vị cô nương cứ yên tâm ở lại.”
Lục Châu đứng dậy, chắp tay dạo bước.
Hắn nhìn xung quanh rồi khẽ thở dài. “Đã hai mươi năm trôi qua… Vốn tưởng rằng cảnh còn người mất, không ngờ vẫn y như xưa.”
Lão Hồng gật đầu nói: “Lão gia vốn là người hoài niệm.”
“Địa vị của Tần Quân trong cung thế nào?” Lục Châu hỏi.
Nếu hắn chưa trở lại thì đào một chút tin tức từ miệng lão Hồng cũng tốt. Lão Hồng đã ở Kỳ Vương phủ rất lâu, ít nhiều gì cũng biết đôi chút.
“Thật không dám giấu giếm, hoàng thất lục đục quá nhiều, lão gia không muốn tham dự vào nên vẫn một mực không đếm xỉa đến. Quyền thế của người tuy không cao nhưng khắp nơi đều có chút giao tình.” Lão Hồng đáp.
“Ngươi có biết Lý Vân Triệu không?” Lục Châu hỏi thẳng.
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt lão Hồng biến hoá một chút. “Lão tiên sinh, người này là hồng nhân bên cạnh Thái hậu… Tuy không có thực quyền nhưng thân phận rất đặc thù nên có không ít quyền quý nịnh nọt bợ đỡ, cũng được xem là nhân vật tai to mặt lớn.”
Lục Châu gật gù, không nói gì nữa.
Những chuyện khác lão Hồng cũng không thể giúp được gì.
Cùng lúc đó.
Minh Thế Nhân xách cổ áo Lư Lâm bay về phía Thần Đô.
Đi được nửa đường hắn đã tỏ ra mệt mỏi.
“Sư phụ lão nhân gia người thật là… lúc này mà lại đến Thần Đô, xa muốn chết.”
Lư Lâm nhanh mồm nói: “Vậy hãy xem ta là cái rắm mà thả ta đi… Ta cam đoan sẽ trả Bảo Thiền Y lại cho các người.”
“Câm mồm! Ngươi cho rằng Bảo Thiền Y chỉ là một kiện bảo bối thôi sao?” Minh Thế Nhân lại dùng lực.
Lư Lâm đau đến mức đổ mồ hôi ròng ròng, vẻ mặt đưa đám nói:
“Ma Thiên Các nhiều bảo bối như vậy, đâu thiếu gì vật như Bảo Thiền Y, cần gì phải như thế chứ? Nếu ta chết rồi, đại ca ta sẽ tức giận, kỹ thuật trộm cướp của nhị ca tam ca tứ ca đều hơn xa ta, bọn hắn nhất định sẽ báo thù cho ta, oan oan tương báo đến khi nào… A a a a a a….”
Minh Thế Nhân trầm giọng nói: “Chỉ là đám chuột nhắt Ngũ Thử mà cũng đòi uy hiếp Ma Thiên Các? Ngươi có biết Bảo Thiền Y là vật bảo mệnh của bát sư đệ ta hay không?”
“A?”
“Các ngươi lấy đi Bảo Thiền Y chẳng khác nào đã giết bát sư đệ! Nói cho ngươi biết, trong mắt ta, Ngũ Thử… đã, là, người, chết!”
Đại não Lư Lâm đột nhiên trống rỗng, hoảng sợ ngất đi.
Minh Thế Nhân liếc mắt nhìn hắn, mắng một tiếng: “Phế vật.”
Mang theo tên này rất khó hành động. Thần Đô lớn như vậy, chẳng lẽ hắn cứ phải xách theo gã này đến gặp mặt sư phụ?
“Trước tiên về Ma Thiên Các đã rồi hẵng đến Thần Đô.”
Thượng Nguyên thành, Ma Thiên Các và Thần Đô nằm ở ba góc của tam giác lớn. Chi bằng bây giờ về Ma Thiên Các, cũng không cách nơi này quá xa.
Nghĩ tới đây, Minh Thế Nhân xách theo Lư Lâm bay về phía Ma Thiên Các.
Thượng Nguyên thành, Trường Phong tửu lâu.
Bốn phía Thượng Nguyên thành đã hoàn toàn hỗn loạn, lửa cháy khắp nơi.
Có bốn đạo thân ảnh đang lướt trên nóc nhà, phóng nhanh trên đường, xuyên qua những ngóc ngách mà các binh sĩ và tu hành giả không nhìn thấy…
Dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến bên dưới Trường Phong tửu lâu.
Sau đó bốn người đều dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
“Đại ca, nơi này chính là địa điểm gặp mặt của ngũ đệ và Tư Vô Nhai.”
“Đi lên xem một chút, làm việc cẩn thận.”
“Vâng.”
Ba người lập tức vọt đi, một người thăm dò hỏi han, một người quan sát kỹ lưỡng, một người trông chừng.
Duy chỉ có lão đại vẫn đứng dưới đại môn Trường Phong tửu lâu chờ kết quả.
Không bao lâu sau, ba người đã quay trở lại.
“Lão đại, không thấy bóng dáng ngũ đệ đâu.”
“Tư Vô Nhai cũng không có ở đây.”
“Lão đại, tìm được thứ này! Là chuỷ thủ của ngũ đệ!” Lão tứ vừa chạy từ đằng xa tới vừa nói.
Lão đại cầm lấy thanh chuỷ thủ, nhìn thoáng qua rồi hừ một tiếng: “Hay cho một tên Tư Vô Nhai, ỷ mình là đệ tử Ma Thiên Các thì ta sẽ không dám xuống tay với ngươi hay sao?”
“Đại ca, ngũ đệ chắc chắn đã bị hắn bắt đi.” Lão nhị nói.
“Ta đã nhắc nhở lão ngũ phải cẩn thận với tên Tư Vô Nhai này, vậy mà hắn không nghe. Kẻ này là người vô cùng âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan. Hầy !”
“Lão đại, chúng ta đều nghe theo huynh, huynh nói xem bây giờ phải làm sao?”
Ánh mắt ba người đều tập trung nhìn về phía lão đại.
Tên lão đại trầm ngâm một lát rồi quay người nhìn về phía Ma Thiên Các.
“Chạy trời không khỏi nắng. Tư Vô Nhai có can đảm phá hỏng quy củ thì chúng ta cũng không cần nói đạo nghĩa gì nữa.”
“Ý của đại ca là…?”
Ánh mắt tên lão đại nhìn lướt qua ba người rồi nói: “Thượng Nguyên thành Ngũ Thử chúng ta chưa từng làm phi vụ nào lớn! Bây giờ ta hỏi các huynh đệ, có dám theo ta làm một vụ lớn hay không?!”
Trong mắt ba người lộ vẻ hưng phấn.
Bọn hắn làm rất nhiều chuyện trộm gà trộm chó, lúc nào cũng phải lén lút chạy trốn khắp nơi, bị đám người chính đạo coi như rác rưởi, như chuột bọ.
Thế nhân cười bọn hắn là kẻ vô năng, chỉ biết chạy trốn khắp các phố lớn ngõ nhỏ, bị người người vây đánh, nhưng lại không biết, chuột cũng sẽ có lúc cả gan ăn cắp bấc đèn của Phật Tổ…
An nhàn đã lâu, nay lại muốn điên cuồng một lần.
Rất nhiều người có tâm lý này, Ngũ Thử cũng không ngoại lệ.
Cầu phú quý trong nguy hiểm… Bảo bối Ma Thiên Các ai mà chẳng thèm thuồng?
Huống chi Ngũ Thử lại còn có kinh nghiệm đến đó một lần.
“Rút lui trước đã.”
Bốn người hoá thành từng đạo tàn ảnh lao ra khỏi Thượng Nguyên thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận