Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1950: Gặp lại sư phụ

Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Một người biết đánh nhau cũng không có, chán òm. Này này này, các ngươi hết người rồi hả?”
Thanh âm quanh quẩn giữa đấu trường. Mấy tu hành giả đứng sau lưng Huyền Dặc đế quân có vẻ tức giận.
“Còn ai không?” Minh Thế Nhân không ngừng khiêu khích, “Tới một người đánh một người. Tới một đôi đánh một đôi.”
Trương Hợp đang nằm sấp dưới mặt đất gắng gượng lật người lại, căm tức nói: “Không coi ai ra gì, ngươi thật to gan!”
Minh Thế Nhân nhún vai nói: “Điện thủ chi tranh đâu có cấm nói chuyện đâu? Ta được tự do lên tiếng nha.”
Tức chết ta! Trương Hợp bị đánh bại, chỉ có thể nén giận.
Trong đạo trường, Huyền Dặc đế quân trầm giọng nói: “Khẩu khí thật lớn.”
Hắn phất tay áo, một tu hành giả đứng sau lưng khom người rồi hoá thành đạo lưu tinh bay vọt ra.
Người này vọt tới trước mặt Minh Thế Nhân, trong tay xuất hiện Lưu Tinh Chuỳ đánh tới, thế công vừa hung mãnh vừa bá đạo.
Hư ảnh Minh Thế Nhân loé lên, chạy vụt đi. “Vừa đến đã hung hăng! Hù chết ta!”
“Đừng chạy!” Cao thủ cầm Lưu Tinh Chuỳ quát lên.
“Không có quy định cấm chạy nha, đấu trường lớn như vậy, ngươi quản được ta à?” Thân ảnh Minh Thế Nhân đã biến mất ở đằng xa.
“Nhát như chuột mà cũng xứng tranh chức điện thủ?” Cao thủ Lưu Tinh Chuỳ lắc đầu, đúng là không thể nói nổi.
“Chuyện gì cũng phải làm theo ý ngươi hả? Vậy ta đứng yên cho ngươi đánh luôn nha? Các ngươi đúng là không chịu được thua cuộc.” Minh Thế Nhân nói.
“Cái gì?!”
“Ta nói ngươi không chịu được thua cuộc.”
“Ngươi!!” Cao thủ Lưu Tinh Chùy bị chọc giận. “Xem ta lột da ngươi thế nào!”
Lưu Tinh Chùy bay ra, quét ngang bốn phía. Đúng lúc này ngàn vạn dây leo từ dưới mặt đất xông lên, dây leo toả ra kim quang nhàn nhạt.
Trương Hợp thấy thế bèn đánh một chưởng xuống đất, rời khỏi đấu trường. Hắn tuân thủ quy củ đứng sang một bên quan chiến.
Dây leo đầy trời cấp tốc quấn lấy Lưu Tinh Chùy, không cách nào tránh thoát.
“Nằm xuống cho ta!”
Vù vù vù! Toàn bộ dây leo mang theo không gian lực lượng tức tốc bện lại thành một tấm lưới khổng lồ, không gian đan xen vào nhau, vặn vẹo đến tột cùng.
Cao thủ Lưu Tinh Chùy trợn tròn mắt nói: “Vậy cũng được?!”
Hắn muốn phản kháng nhưng đã không kịp. Vô số dây leo gắt gao bện chặt lấy hắn, lôi ầm xuống đất.
“Chiêu này ta vốn định dùng để đối phó Trương Hợp, ai ngờ hắn yếu quá nên còn chưa kịp xài tới.” Hư ảnh Minh Thế Nhân loé lên, xuất hiện phía trên đầu người kia. “Huyền Dặc điện chỉ có thế thôi à? Còn ai không?”
Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn lên đạo trường, dương dương đắc ý.
Phía Quan Vân đài truyền tới tiếng cười: “Lão tứ, ta biết đệ làm được mà.”
Minh Thế Nhân quay đầu đáp: “Mới khởi động thôi, hoàn toàn không đã ghiền.”
Trên đạo trường.
Huyền Dặc đế quân nhíu mày. Đây là vấn đề tôn nghiêm của toàn bộ Huyền Dặc điện, hắn sao có thể để kẻ này mắng chửi không ngừng.
Nhưng thân là đế quân, chẳng lẽ hắn phải tự mình xuất thủ nhúng tay vào điện thủ chi tranh? Chỉ sợ sẽ để lại tiếng xấu muôn đời.
Huyền Dặc đế quân đành quay đầu nhìn về phía Lục Châu. “Lục các chủ…”
Nam Ly thần quân nói: “Người trẻ tuổi này thật là thú vị…”
Vừa rồi Huyền Dặc đế quân và Lục Châu kẻ xướng người hoạ làm Nam Ly thần quân không vui chút nào. Hiện tại thấy Huyền Dặc đế quân ăn quả đắng, hắn vui vẻ nói:
“Đại đế quân, Trương Hợp đã bại, nếu sau đó ngài xuất thủ thì cũng không xem là làm hỏng quy củ.”
Ý là, ngươi có thể tự mình xuất thủ nha. Nhưng mà về sau ta sẽ chê cười ngươi cả đời.
Lúc này Lục Châu bỗng lên tiếng: “Người trẻ tuổi khó tránh khỏi không biết trời cao đất rộng. Đế quân không tiện ra tay, vậy để lão phu giáo huấn hắn một chút là được.”
Nam Ly thần quân hỏi: “Lục các chủ có lòng tin?”
“Đương nhiên.”
“Ba chiêu… Nếu trong vòng ba chiêu Lục các chủ đánh ngã được hắn, vậy ngươi cứ lấy Nam Ly Chân Hoả đi.” Nam Ly thần quân nói bằng giọng tự tin.
Muốn có Nam Ly Chân Hoả? Vậy tự mình giành đi, cho ngươi biết thế nào là quả đắng.
Lục Châu nhíu mày nhìn Nam Ly thần quân, ánh mắt hai người va chạm, đều có tâm tư riêng.
Một người cho rằng đối phương đang khó xử, một người cảm thấy đối phương là đồ đần.
“Được.” Lục Châu đạm mạc đáp.
Huyền Dặc đế quân gật đầu: “Bản đế quân làm chứng cho các ngươi.”
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân, không thi triển đạo lực lượng nào, chỉ nhẹ nhàng rời khỏi đạo trường, như bông tuyết bay xuống đấu trường.
Nam Ly thần quân bất đắc dĩ lắc đầu.
Lục Châu tiếp tục bay xuống khinh khinh phiêu phiêu như trích tiên.
Minh Thế Nhân ngẩng đầu, há miệng mắng tiếp: “Tới một người đánh ngã một người, nhìn xem ta có đánh chết con rùa nhà ngươi”.
Trong ánh mắt Minh Thế Nhân, cảm xúc khinh thường chuyển biến thành nghi hoặc, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng thành chấn kinh và khẩn trương… đủ loại cảm xúc phức tạp hiện trên mặt hắn.
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trước mặt Minh Thế Nhân. Hắn không sử dụng bất kỳ lực lượng gì, chỉ chắp tay sau lưng an tĩnh nhìn nghiệt đồ.
“A !”
Minh Thế Nhân giật mình, rơi thẳng xuống đất.
Ầm!
“Ta thua !”
Huyền Dặc đế quân và Nam Ly thần quân tròn mắt nhìn nhau.
“Vừa rồi Lục các chủ có ra tay hả?” Nam Ly thần quân nghi hoặc hỏi.
Huyền Dặc đế quân nói: “Có lẽ là đã ra tay, trong lòng ngươi không yên nên không chú ý tới thôi.”
“Thật sao?”
Minh Thế Nhân quỳ rạp dưới đất, hai tay gập ở sau ót, không ngừng cầu xin tha thứ: “Hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng!”
Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu hắn đang làm trò gì.
Bên phía Quan Vân đài truyền tới thanh âm: “Đệ mau đánh ngã hắn đi!”
Minh Thế Nhân nói: “Đánh con khỉ á! Ta… ta vừa rồi chỉ khoác lác thôi, Huyền Dặc điện ai ai cũng đều là cao thủ, nói chuyện dễ nghe, lòng dạ rộng lớn, các vị cứ coi ta là cái rắm đi. Hôm khác ta sẽ quay lại bồi tội với các vị!”
Nam Ly thần quân câm nín.
Huyền Dặc đế quân cười nói: “Đúng là người thông minh, vừa nhìn đã phân biệt cao thấp rõ ràng.”
Nam Ly thần quân cau mày. Sao hắn lại có cảm giác đám người này là một đoàn kịch đang diễn tuồng gạt mình ấy nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận