Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 759

Chuyện này… Lục Châu cũng rất bất đắc dĩ.
Lục Châu đưa những thứ này cho Tư Vô Nhai là vì hy vọng hắn có thể phát huy năng lực tìm tòi nghiên cứu của mình để tìm ra tin tức mới về hồng liên địa giới.
Chứ không phải để ngươi tìm ra bí mật của lão phu nha!
“Mọi việc đều có ngoại lệ… Chuyện về hồng liên, vi sư giao cho ngươi.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi sẽ dốc hết toàn lực.”
“Nếu không còn chuyện gì khác thì lui xuống đi.”
Tư Vô Nhai vừa định rời đi chợt nhớ đến chuyện của mười hai nước bèn nói: “Sư phụ, mười hai nước đã thành lập liên minh, sớm muộn gì cũng sẽ xâm chiếm Đại Viêm.”
Lục Châu nghĩ tới đế sư Khương Văn Hư, hẳn những chuyện này đều do hắn ở sau lưng giở trò.
“Vi sư đã biết.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Sáng hôm sau.
Lục Châu vừa lĩnh hội Thiên thư xong, Minh Thế Nhân đã chờ ở bên ngoài gian phòng, khom người nói: “Sư phụ, đại sư huynh đã tỉnh.”
Lục Châu mở to mắt, đứng dậy rời khỏi phòng, nói với Minh Thế Nhân đang đợi bên ngoài: “Dẫn đường.”
“Vâng.”
Hai người nhanh chóng đi tới viện lạc của Vu Chính Hải. Trên đường đi, Minh Thế Nhân tò mò hỏi:
“Sư phụ, con hồng ngư kia rất rắn chắc, đồ nhi chém mấy đao mới miễn cưỡng cắt được mình nó.”
“Hồng ngư đến từ vực sâu vạn trượng, đừng hành động lỗ mãng. Ngoài ra viên Xích Diêu Chi Tâm kia có thể gia tăng hơn ngàn năm thọ mệnh, nhất định phải bảo vệ cho tốt.” Lục Châu căn dặn.
Nghe vậy, Minh Thế Nhân cả kinh, vội vàng gật đầu nói: “Đồ nhi tuân mệnh!”
Không bao lâu sau, hai người đã đến bên giường Vu Chính Hải. Thấy Lục Châu xuất hiện, Vu Chính Hải vừa định ngồi dậy thì Lục Châu đã ngăn lại. “Miễn lễ.”
Lục Châu đẩy ra một chưởng, năng lượng nguyên khí bao trùm cơ thể Vu Chính Hải. Lục Châu cảm nhận được sinh cơ trong cơ thể hắn đã khôi phục không ít, vừa vặn khoảng một trăm năm tuổi thọ.
Minh Thế Nhân đã kiểm tra tình hình của Vu Chính Hải một lần nên rất yên tâm. “Đại sư huynh, huynh không sao rồi.”
“Đa tạ.”
“Ách… đại sư huynh, huynh đừng có khách khí như vậy, thật là ngại quá.”
Lục Châu vuốt râu khẽ nói: “Ngươi đã ổn định lại. Qua một khoảng thời gian hãy theo vi sư đến Lâu Lan một chuyến.”
“Lâu Lan?”
“Giải khai tâm kết, buông bỏ chấp niệm, ký ức tự nhiên sẽ quay về.” Lục Châu nói.
Thiếu niên Vu Chính Hải nghe không hiểu, nhưng Minh Thế Nhân lại hiểu rõ, không khỏi thở dài một tiếng. Lâu Lan chính là chấp niệm cả đời của Vu Chính Hải…
Thăm Vu Chính Hải xong, Lục Châu xoay người rời đi.
Minh Thế Nhân ngồi bên mép giường nói nhỏ: “May mà sư phụ trở về kịp thời, nếu không hậu quả khó lòng tưởng tượng nổi.”
Trong lòng Vu Chính Hải vô cùng cảm kích nhưng vẫn rất mờ mịt, bèn hỏi: “Ta… ta thật sự là đại đệ tử của sư phụ sao?”
“Không thể giả được.”
Minh Thế Nhân đứng lên, chỉnh trang lại quần áo, bày ra thái độ cực kỳ cung kính hành lễ với Vu Chính Hải, nghiêm túc nói ra ba tiếng: “Đại sư huynh.”
Một tiếng đại sư huynh trịnh trọng này khiến trong đầu Vu Chính Hải mơ hồ hiện ra từng tiếng gọi đại sư huynh quen thuộc của chúng sư đệ sư muội, tiếng gọi len lỏi vào tim hắn như dòng nước ấm khiến đầu ngón tay khẽ run.
“Tứ… tứ sư đệ.”
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng đột nhiên truyền tới một giọng nói sang sảng: “Tứ sư huynh!”
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn sang, nhận ra người vừa đến. “Bát sư đệ, sao đệ lại tới đây? Không phải đang ở Thần Đô à?”
Người vừa tới chính là lão bát Chư Hồng Cộng.
“Thần Đô đã bình an, ta nhớ sư phụ lão nhân gia người nên đến. Sư phụ đâu rồi?”
“Sư phụ vừa mới về phòng.” Minh Thế Nhân đáp.
Chư Hồng Cộng nhìn thoáng qua thiếu niên Vu Chính Hải ngồi trên giường, nghiêng đầu hỏi: “Vị này là…?”
“Còn không mau hành lễ với đại sư huynh?” Minh Thế Nhân nói.
Chư Hồng Cộng lắc đầu cười. “Tứ sư huynh, đừng đùa ta. Tuy ta không thông minh như các huynh nhưng cũng không phải là kẻ thiểu năng nha.”
Vừa nói hắn vừa đi tới bên giường, quàng tay lên vai Vu Chính Hải: “Xin chào.”
Thiếu niên Vu Chính Hải câu nệ đáp lại: “Xin… xin chào.”
Minh Thế Nhân câm nín.
Ngươi tìm chết, vi huynh không cản nổi!
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu nói: “Ấy, nhìn kỹ ngươi trông cũng giống đại sư huynh đó…” Vừa nói Chư Hồng Cộng vừa vươn tay bẹo má Vu Chính Hải một cái.
Khụ khụ khụ… Minh Thế Nhân ho khan không dứt. “Lão bát, chuyện là… đây thật sự là đại sư huynh đó.”
“Đừng đùa mà! Ta vừa từ Thần Đô chạy tới, phi hành suốt chặng đường mệt gần chết nè. Huynh đệ đừng sợ, tứ sư huynh của ta thích nói đùa như vậy lắm, ngươi đừng để ý.” Chư Hồng Cộng quay sang cười nói với thiếu niên Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải tuy câu nệ nhưng không quên lễ phép cười đáp: “Không ngại.”
Dù là hắn đã cảm giác được, thậm chí cũng đã tin rằng những người này đều là đồng môn trước đây của hắn, nhưng cảm giác xa cách sau khi phục sinh vẫn khiến hắn rất câu nệ khách sáo.
Nghe nói Vu Chính Hải đã tỉnh, những người khác đều lục tục chạy tới chào hỏi.
“Đại sư huynh.” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa dẫn đầu chạy tới, cười chào nói.
Chư Hồng Cộng đầu đầy dấu chấm hỏi?
Tiếp theo là Tư Vô Nhai, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong.
“Đại sư huynh.”
“Đại tiên sinh.”
Chư Hồng Cộng quay đầu nhìn lại, thấy cánh tay mình vẫn đang khoác trên vai thiếu niên Vu Chính Hải. Biểu tình hắn dần trở nên cứng ngắc, không được tự nhiên… Kéo nhau tới để lừa gạt ta?
Đoan Mộc Sinh là người cuối cùng bước vào phòng, trông hắn lúc này như một người khác, gương mặt buồn bã mà trịnh trọng bước tới bên giường rồi quỳ xuống: “Cầu xin đại sư huynh tha thứ cho ta.”
Thiếu niên Vu Chính Hải thấy thế vội vàng thoát khỏi cánh tay Chư Hồng Cộng, vọt xuống giường nói: “Tam sư đệ, mau đứng lên!”
Phịch! Chư Hồng Cộng lập tức quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt…
“Đại, đại sư huynh… ta sai rồi, ta sai rồi không được sao, huynh đừng giả dạng để lừa ta như vậy chớ!”
Vu Chính Hải xoay sang nói với Chư Hồng Cộng: “Mau đứng lên.”
“Ta không đứng lên đâu, đều là sáo lộ hết… ta sẽ không mắc lừa nữa đâu!” Chư Hồng Cộng quỳ dưới đất cầu xin.
Minh Thế Nhân bèn đi tới bên cạnh Vu Chính Hải, ghé sát vào tai hắn thấp giọng nói mấy câu.
Vu Chính Hải khẽ sửng sốt, sau đó thì thầm một tiếng “Được.” rồi hắng giọng, chắp tay sau lưng uy nghiêm nói: “Đứng lên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận