Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1758: Trời sập có lão phu gánh

“Chúc mừng tam tiên sinh!” Đám người lập tức tiến lên chúc mừng.
Đoan Mộc Sinh cuồng hỉ không thôi, tuy rằng hắn đã không còn kim liên nhưng thiên phú chính là nhược điểm từ xưa đến nay của hắn. Hiện tại thiên phú đã được hạt giống Thái Hư lấp đầy, Thiên Khải Chi Trụ tán đồng kích phát toàn bộ tiềm lực của hạt giống, nỗ lực của hắn sẽ không còn là uổng phí nữa.
Lục Châu hài lòng gật đầu rồi đi về phía bình chướng.
Đám người chấn kinh lui về sau. Đế Nữ Tang cau mày nói: “Ngươi không cần mạng nữa rồi?”
Lực lượng Thiên Tướng bám vào tay, khi chạm vào tầng bình chướng, Lục Châu nghe được một tiếng “xẹt” như có dòng điện nào đó chạy qua.
Sau đó hắn nhẹ nhõm bước vào trong bình chướng.
“Các chủ?!”
“Sư phụ…”
Lục Châu tiến vào bình chướng là để nghiệm chứng tác dụng của lực lượng Thiên Tướng, quả nhiên nơi này cũng giống như Ngung Trung. Nói cách khác, lực lượng Thiên Tướng có thể phá được bình chướng bên trong Thiên Khải Chi Trụ.
Đế Nữ Tang tỏ ra không hiểu chuyện gì.
Lục Châu đến gần mầm hạt giống, cúi người quan sát rồi vươn tay về phía thổ nhưỡng Thái Hư.
Ầm!
Hư ảnh Đế Nữ Tang loé lên, nàng muốn xông phá vào bình chướng nhưng lại bị nó đánh bay không chút lưu tình, va vào vách đá.
Cảnh tượng này khiến mọi người cực kỳ hoảng sợ. Cho dù là Đế Nữ Tang cũng không được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.
Lục Châu không để ý tới nàng mà lấy ra một khối thổ nhưỡng, nó lập tức hoá thành Lam Thuỷ Tinh.
Hắn thản nhiên nói: “Chu Kỷ Phong, ngươi gia nhập Ma Thiên Các sớm nhất, chịu nhiều khổ cực, trung thành một mực, hôm nay bản toạ ban thưởng Lam Thuỷ Tinh cho ngươi.”
Lục Châu ném Lam Thuỷ Tinh ra ngoài.
Chu Kỷ Phong nghe vậy, khoé mắt đỏ ửng, sống mũi cay cay. Hắn vội vàng quỳ xuống đất nói: “Được Các chủ ưu ái, thuộc hạ nhất định tận tâm tận lực đến chết mới thôi!”
Vù!
Lam Thuỷ Tinh vừa bay ra khỏi bình chướng, thân ảnh Đế Nữ Tang loé lên ngăn ở phía trước, nàng chộp lấy Lam Thuỷ Tinh nói: “Không thể động vào.”
Đám người cảnh giác nhìn Đế Nữ Tang. Lục Châu cũng nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta nói là, các ngươi không thể động vào thổ nhưỡng.”
“Vì sao?”
“Thổ nhưỡng thiếu hụt thì Thiên Khải Chi Trụ sẽ sụp đổ!” Đế Nữ Tang nói.
“Sập thì thế nào?”
“Ngươi…”
Đế Nữ Tang vốn có chút tức giận, nhưng rất nhanh đã áp chế lại. “Dù sao cũng không ai được phép mang thổ nhưỡng đi.”
Lục Châu đứng thẳng người dậy nói: “Lão phu hết lần này đến lần khác nể mặt ngươi…”
“Hả?” Đế Nữ Tang đột nhiên cảm thấy khí tức trên người Lục Châu biến hoá.
Bàn tay Lục Châu co lại, tấm thẻ Lôi Cương vỡ vụn. “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Chưởng ấn xông ra khỏi khu vực bình chướng, lôi tự phù ấn lấp lánh đánh về phía Đế Nữ Tang. Đế Nữ Tang giật mình tránh đi, nào ngờ chưởng ấn tự thay đổi phương vị, tiếp tục ập thẳng vào người nàng, trong hư không có một đạo tử lôi giáng xuống.
Oành!
Đế Nữ Tang ngửa mặt bay ngược ra sau.
Đám người lên tiếng kinh hô. Đây chính là cao thủ xếp hạng ba trong thập đại thần thi, lại bị Các chủ đánh lui chỉ bằng một chiêu.
“Ngạo mạn là một trong những nhược điểm của nhân loại, cho dù hắn là kẻ cao cao tại thượng hay là con sâu cái kiến ở sát mặt đất. Phàm nhân ngạo mạn còn có thể bỏ qua, nhưng thần ngạo mạn thì sẽ gieo tai hoạ khắp thế gian.” Lục Châu nhàn nhạt nói.
Đế Nữ Tang miễn cưỡng dồn lực mới có thể ổn định được thân hình. Gương mặt xinh đẹp tái nhợt, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi.
“Vì sao?” Đế Nữ Tang nhìn xuống hai bàn tay mình. Vì sao nàng lại không thể tránh khỏi chiêu vừa rồi? Vì sao nàng lại bị một chân nhân chèn ép?
Lục Châu vươn tay ra. “Lão phu không thích lặp lại lần thứ hai. Giao Lam Thuỷ Tinh ra đây.”
Biểu tình trên mặt Đế Nữ Tang vừa nghiêm túc vừa khó hiểu, đôi mắt thanh tịnh như nước hồ đã biến thành hoang mang nghi hoặc.
“Ngươi là người trong Thái Hư?”
“Hửm?”
Bàn tay đang vươn ra của Lục Châu lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, đánh về phía trước. Lại là một tấm thẻ Lôi Cương.
Thân ảnh Đế Nữ Tang hoá thành hư ảnh đầy trời, chưởng ấn dừng lại, lơ lửng trên không trung.
Lát sau, khi hư ảnh hợp lại thành một, Lôi Cương chưởng ấn lại tiếp tục đánh về phía nàng. Oành!
Đế Nữ Tang lại bay ra ngoài, bộ dạng vô cùng chật vật.
Bạch Hạc bay tới tiếp lấy nàng, toàn thân nó rung động mấy cái mới có thể ổn định lại.
Đế Nữ Tang không nghĩ nhiều nữa, nàng vội vàng ném Lam Thuỷ Tinh ra: “Cho ngươi!”
Lam Thuỷ Tinh bay trở vào tay Lục Châu. Lục Châu hài lòng gật đầu nói:
“Tuy ngươi là nữ nhi của Xích Đế nhưng không có nghĩa là ngươi có thể áp đảo được lão phu. Có rất nhiều chuyện ngươi không cần quản, chỉ cần lo cho mình là được.”
Đế Nữ Tang tức nghẹn đầy lồng ngực nhưng lại không thể phát tiết. “Trời sẽ sập, vô số sinh linh sẽ đồ thán, hậu quả này…”
“Trời sập có lão phu gánh.”
Đế Nữ Tang sửng sốt. Nàng trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Ngươi gánh nổi sao? Vô số tiên hiền đều đã chết. Xích Tùng Tử chết rồi, Ma Thần chết rồi, ta cũng chết rồi…”
“Lịch sử vốn là như thế, người này ngã xuống người khác tiến lên, sẽ không bao giờ dừng lại, cho dù có phải giẫm lên vết xe đổ.”
Lời này khiến thân thể Đế Nữ Tang khẽ run. Trong đầu của nàng tái hiện lên một vài hình ảnh.
Đế Nữ Tang im lặng. Rốt cuộc nàng thở dài một tiếng rồi đáp: “Có lẽ ngươi nói đúng, nếu có thể khôi phục lại phồn hoa như ngày xưa… thì trời sập xuống cũng có làm sao? Tang thụ không còn cũng có làm sao?”
Váy dài rủ xuống, nàng ngồi lên lưng Bạch Hạc rời khỏi Thiên Khải Chi Trụ.
Bay trở về Hoàn Hình hồ, nàng tiến vào bên trong tang thụ rồi biến mất. Một cơn gió nhẹ thổi tới, tang thụ nở hoa như tinh tú đầy trời.
Hoàn Hình hồ hoá thành băng sơn, một tầng băng chướng bao phủ khắp hồ và tang thụ, băng chướng có dạng hình nón, mũi nhọn như mũi khoan hướng lên trời cao. Đế Nữ Tang đứng trong băng chướng, ngửa mặt nhìn lên thiên không.
Lục Châu lại đưa Lam Thuỷ Tinh cho Chu Kỷ Phong.
Chu Kỷ Phong vui mừng quá đỗi, kích động ôm Lam Thuỷ Tinh vào trong ngực rồi đứng sang một bên.
Lục Châu tiếp tục nói: “Phan Trọng, ngươi cũng là người vào Ma Thiên Các từ rất sớm, vất vả cực nhọc lại trung thành một lòng, bản toạ trọng thưởng cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận