Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1675

“Uổng cho ngươi là người Thái Hư, ta nhổ vào…”
“Ta đã đưa Thái Hư Huyền Đan cho hắn.” Âu Dương lão giả nói, “Chỉ mong phán đoán của ngươi sẽ không sai.”
“Nếu ta sai, đầu Giải Tấn An ta cho ngươi lấy.”
Nghe vậy, Âu Dương lão giả bỗng nhiên trầm mặc, trên mặt lộ vẻ tang thương.
Nhìn về phía chút ánh sáng còn tàn dư nơi chân trời, gương mặt hắn có vẻ đồi phế và phiền muộn, tựa như đang nghĩ lại những chuyện kinh thiên nào đó khi xưa.
Hắn thở dài một tiếng, nói: “Chỉ mong là thế…”
“Ha ha ha…” Giải Tấn An cười ha hả, “Khắp thiên địa này, bao gồm cả Thái Hư và Vô Tận Hải… cũng chỉ có mình ta là tìm được hắn!”
Âu Dương lão giả gật đầu nói: “Cho nên ngươi định cứ một mực lẩn trốn?”
“Trốn?” Giải Tấn An không đồng ý, “Vân du tứ hải chứ trốn hồi nào. Đám Thánh Điện giá áo túi cơm của các ngươi còn muốn bắt ta hay sao?”
Âu Dương lão giả lắc đầu: “Ngươi sai rồi. Thái Hư vốn không để ngươi vào mắt, chứ không phải là bắt không được ngươi. Ngươi hãy tự giải quyết cho tốt đi.”
“Thôi thôi, nói chuyện không hợp, không thèm nói nhiều.”
Hư ảnh loé lên, Giải Tấn An biến mất.
Trong đạo trường Nam Sơn.
Nhớ lại lời lão giả vừa nói, Lục Châu lẩm bẩm: “Trọng Minh hiện thế… Trọng Minh Điểu?”
Điều này khiến hắn lập tức nghĩ tới biểu hiện dị thường của Tư Vô Nhai, bèn sử dụng thần thông thiên nhãn quan sát thất đồ đệ.
Trong gian phòng.
Tư Vô Nhai đã dọn đồ xong, đứng thẳng người dậy.
“Ngày mai ta xuất phát đi tới Bồng Lai, ngươi đi cùng ta.” Tư Vô Nhai nói.
“Về Bồng Lai thì không thành vấn đề, nhưng đi Trọng Minh Sơn thì không được.” Giang Ái Kiếm lắc đầu nói.
“Ta có ba thanh kiếm hoang cấp do Thiên Vũ Viện vừa đoán tạo xong, nhưng tạo hình hơi xấu xí nên không ai thèm dùng, ta đang định ngày mai sẽ dùng bọn nó làm vật liệu để đoán tạo lại thứ khác.” Tư Vô Nhai nói với vẻ luyến tiếc.
“Đừng đừng đừng… mỗi một thanh kiếm sinh ra đều là một mỹ nhân tuyệt sắc, ngươi đúng là nam nhân vô tình, là phàm phu tục tử phá hư cái đẹp, coi chừng sau này không lấy được vợ!” Giang Ái Kiếm mắng.
Tư Vô Nhai chỉ cười không nói.
Giang Ái Kiếm đành thoả hiệp: “Ta chịu thua được chưa? Ta đi chung với ngươi, kiếm phải đưa cho ta.”
“Không thành vấn đề.”
“Vì sao ngươi cứ khăng khăng muốn đến Trọng Minh Sơn vậy?” Giang Ái Kiếm tò mò hỏi.
“Thiên địa ràng buộc có phát hiện mới, ta phải đi nghiệm chứng một chút.”
“Lý do này quá gượng ép. Ngươi không muốn nói thì thôi đi.” Nói xong Giang Ái Kiếm xoay người rời đi, không quên bỏ lại một câu, “Đừng quên kiếm của ta đó.”
Tư Vô Nhai cười nói: “Giang Ái Kiếm.”
“Có chuyện thì nói nhanh đi.”
“Đời này ngươi theo đuổi điều gì?” Tư Vô Nhai hỏi.
Giang Ái Kiếm nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ: “Điều ta theo đuổi chưa từng thay đổi… Biết làm sao được, ai bảo ta chung thuỷ như vậy nha. Ta không muốn tu hành, không muốn trường sinh, chỉ muốn sưu tập toàn bộ bảo kiếm trên thế gian này. Đợi đến khi ta chết, ta sẽ chế tạo một Kiếm Mộ, để hàng trăm hàng ngàn ‘mỹ nhân’ đời đời kiếp kiếp thủ hộ ta. Thiệt sướng…”
Thật là một mơ ước tục tằng.
“Ngày mai xuất phát.”
“Được.”
Lục Châu thu hồi thần thông, khẽ lẩm bẩm: “Trọng Minh Sơn có việc?”
Hắn quan sát thêm một lúc, phát hiện Tư Vô Nhai vẫn luôn ngồi bên bàn làm việc, không có thêm manh mối gì bèn thu hồi thần thông.
Đúng lúc này, Nhan Chân Lạc và Lục Ly xuất hiện bên ngoài đạo trường. “Các chủ.”
“Vào đi.”
Hai người đi vào đạo trường, Lục Ly nói ngay vào điểm chính: “Hiện tượng mất cân bằng tăng lên rồi, rất nhiều hung thú đang di chuyển về phía kim liên giới!”
Lục Châu nhíu mày.
Hiện tại hắn là đại chân nhân, nếu quy tắc cân bằng còn hữu hiệu thì đại chân nhân đã đủ để triệt tiêu cho Thác Bạt Tư Thành và Diệp Chính.
Đáng tiếc mất đi cân bằng, hung thú lại di chuyển đồng loạt. Lục Châu muốn khôi phục cân bằng nhưng không ngờ mất cân bằng càng lúc càng tăng.
“Vì sao lại là kim liên?”
“Thuộc hạ không biết. Tam tiên sinh và Lục Ngô đang thủ hộ tại lối vào bí ẩn chi địa trong Mê Vụ Sâm Lâm. Tạm thời sẽ không có hung thú tràn vào uy hiếp kim liên giới. Nhưng mà… hung thú bên phía Vô Tận Hải thì không bảo đảm.”
Lục Ly nói, “Hải thú xuất phát từ phía đông Vô Tận Hải, không tới năm ngày sẽ đến Bồng Lai. Bồng lai e là không ổn, ta cũng rất nghi hoặc, vì sao lại là kim liên?”
Lục Châu nhìn xuống bức hoạ đồ lúc nãy Phạm Trọng vẽ, lại nghĩ tới bản đồ da dê cổ không khác chút nào.
Từ lúc bắt đầu, bản đồ da dê cổ đã cho hắn biết vị trí toàn cảnh bí ẩn chi địa, đáng tiếc là hắn lại không rõ ràng.
Bí ẩn chi địa có hình bầu dục, trông như một phiến lá cây. Cửu liên bé nhỏ hơn nhiều, nằm xung quanh bí ẩn chi địa như chín phiến lá nhỏ, có lớn có bé, có xa có gần.
Hoàng liên cách kim liên không xa…
Lục Châu nghi hoặc, chẳng lẽ kim liên tách rời từ bí ẩn chi địa, mà hoàng liên thì tách rời từ kim liên?
Nếu vậy, vì sao cách một đoạn thời gian hải thú lại xảy ra thú triều, tấn công nhân loại?
Lục Châu hỏi: “Lục Ly, khi ngươi còn ở Hắc Tháp, làm sao dự đoán được hải thú chi vương chạy tới hồng liên giới?”
Lục Ly đáp:
“Ba ngàn đạo văn của Hắc Tháp không chỉ có tác dụng phòng ngự mà còn có thể câu thông với thiên địa chi lực, chỉ ra phương hướng của hung thú. Phương pháp này chỉ thích hợp để dò la hung thú từ thú hoàng trở xuống, vì đám hung thú trí tuệ cao biết cách tránh né các loại thủ đoạn định vị của nhân loại. Có lúc ta nghĩ, trong Thái Hư có phải cũng có một vật giống như thế hay không? Thái Hư quan sát chúng ta, mà chúng ta quan sát hải thú…”
Nhan Chân Lạc nói: “Cách nói này không quá chính xác. Theo ta, hải thú mạnh mẽ hơn nhân loại nhiều. Nhân loại còn sống sót được đến bây giờ, ngang tài ngang sức với hung thú trên lục địa chỉ là nhờ may mắn mà thôi.”
Lục Ly không phản bác.
Lục Châu nói: “Các ngươi lui xuống trước đi, nếu có dị động thì báo ngay.”
“Vâng.”
Hai người rời khỏi đạo trường. Lục Châu lại quan sát Tư Vô Nhai, thấy hắn đã đi ngủ bèn thu hồi thần thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận