Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 404: Hỏng bét ! Là vũ khí !

Sở Nam giật mình. Dù sao hắn cũng là đại trưởng lão La Tông, vậy mà Lãnh La lại không cho chút mặt mũi nào.
“Tổ sư gia đang bế quan, thật sự không có cách nào ra gặp các vị!”
Lộ Bình là tam trưởng lão, đương nhiên có tư cách nhúng tay vào chuyện này. Hắn nhịn không được nữa bèn cao giọng nói:
“Đại trưởng lão, vẫn nên mời tổ sư gia xuất quan đi! Chuyện can hệ trọng đại không thể đùa được đâu!”
Ầm!
Sở Nam tuỳ tiện phóng ra một chưởng ấn. Chưởng ấn kia lăng lệ vô cùng, tốc độ cực nhanh đánh về phía Lộ Bình.
Lộ Bình giật nảy mình, không ngờ đại trưởng lão lại ra tay với người nhà, hai tay hắn nâng lên ngăn lại!
Ầm. Cương khí giao thoa, Lộ Bình kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân hạ xuống thánh địa, sắc mặt trắng bệch!
Hắn không phải là đối thủ của đại trưởng lão, chỉ một chiêu đã phân cao thấp.
“Câm miệng ngươi lại, nhìn cho thật kỹ đi.”
Sở Nam quăng ra một câu rồi quay đầu lại mỉm cười với Lãnh La. “Thật xin lỗi, người trẻ tuổi không có quy củ, để Lãnh tiền bối chê cười rồi.”
Hắn làm thái độ này, ngoài mặt tuy khiêm tốn hữu lễ nhưng lại chơi tâm cơ không ít.
“Chà, uy phong quá nhỉ.” Minh Thế Nhân châm chọc nói.
Sở Nam nhìn về phía Xuyên Vân phi liễn, nói với Minh Thế Nhân:
“Trưởng bối nói chuyện không tới lượt vãn bối xen vào.”
Câu này một lời hai nghĩa, không chỉ mỉa mai Minh Thế Nhân còn thuận tiện răn dạy Lộ Bình.
Minh Thế Nhân vừa định nổi bão thì Lãnh La đã nâng tay phải lên.
Minh Thế Nhân rất vui vẻ đứng xem trò hay.
Lãnh La bước lên một bước, thanh âm trầm thấp: “Ngươi rất thích ức hiếp vãn bối?”
“Lãnh tiền bối có ý gì?”
“Khi Lãnh mỗ tung hoành thiên hạ thì ngươi vẫn còn ở trong bụng mẹ đấy.”
Ông!
Pháp thân bát diệp nở rộ!
Trong giây lát, kim liên bát diệp cấp tốc xoay tròn bắn ra cương khí có lực lượng cường đại, bành trướng ra ngoài như những giọt nước mưa văng tung toé, sau đó biến mất trong phút chốc.
Sở Nam đứng gần như vậy đương nhiên ăn không ít khổ, bị cương khí như mưa đánh lui.
Sắc mặt Sở Nam lập tức kinh hãi!
“Pháp thân bát diệp!”
“Lãnh La có thực lực và tu vi như vậy, vì sao lại cam nguyện đầu quân vào Ma Thiên Các?”
Đám trưởng lão trong thánh địa nghĩ mãi không thông, trong lòng lại càng thêm kinh hãi và lo lắng.
Sở Nam chỉ là thất diệp, cho dù có thêm nhị trưởng lão Đan Vân Tranh lục diệp cũng không thể là đối thủ của bát diệp được.
Những người khác thì chẳng cần phải nhắc tới. Dùng thực lực nói chuyện, ai còn dám không phục?
Không biết vì sao Lộ Bình lại đột nhiên cảm thấy được hả giận.
Lãnh La trầm giọng nói: “Chuyến này Ma Thiên Các chỉ đến đây ôn chuyện… Đừng ép Lãnh mỗ phải ra tay.”
Trên thánh địa lặng ngắt như tờ, bầu không khí trở nên ngưng trệ. Không ai dám lên tiếng nữa.
Không còn người nào có can đảm đối mặt với bát diệp bậc này.
Vù!
Vù vù!
Trên bầu trời thánh địa đột nhiên lần lượt xuất hiện từng nhóm người đạp không bay tới.
Có nhóm người ngự kiếm phi hành, có nhóm người khống chế phi cầm phổ thông, số lượng rất đông, chia thành hai nhóm, một nhóm mặc trường bào trắng, một nhóm mặc trường bào xanh.
“Người của Vân Tông và Thiên Tông đến rồi.”
Trong lòng Sở Nam yên tâm hơn rất nhiều, bước lên nghênh tiếp.
“Sở Nam hoan nghênh các vị trưởng lão Vân Tông và Thiên Tông đến La Tông.”
Các đệ tử Vân Tông và Thiên Tông tu vi không cao lăng không đứng giữa tầng trời thấp.
Mà trên không trung, các vị trưởng lão ngự không đến trước mặt Sở Nam, chắp tay chào hỏi nhau, sau đó đồng thời xoay người đối diện với Xuyên Vân phi liễn.
Thế trận rất lớn, nhân số cực nhiều, hiển nhiên La Tông đã chuẩn bị đầy đủ.
Lục Châu ngồi yên trên phi liễn không hề gấp gáp. Hắn chỉ muốn gặp một mình Vân Thiên La, cũng đã đoán trước Vân Thiên La sẽ không dễ dàng xuất hiện.
Loại mặt hàng này thì chỉ cần Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo là đủ, Lục Châu hắn không cần ra mặt.
Thẻ Một Kích Chí Mạng bây giờ giá cao ngất ngưởng, 3.000 điểm công đức một tấm, hiện tại Lục Châu chỉ còn có 2 tấm, chỉ cần dùng là đã thấy thua thiệt.
Lực lượng phi phàm của Thiên thư có thể dùng được ba lần.
Nếu thật sự hai bên đánh nhau ngươi chết ta sống thì Ma Thiên Các có hơi ăn không tiêu, dù sao Lãnh La và Phan Ly Thiên cũng chưa thật sự hồi phục tu vi.
Thế nên…
Uy hiếp là biện pháp tốt nhất.
“Vân Tông đại trưởng lão Triệu Cực, ra mắt chư vị.” Triệu Cực chắp tay nói.
“Vân Tông nhị trưởng lão Tôn Hồng, ra mắt chư vị.”
“Vân Tông lục trưởng lão Đinh… Đinh Phồn Thu, ra mắt chư vị.”
Rõ ràng giọng Đinh Phồn Thu không hữu lực cho lắm.
Minh Thế Nhân vẫy tay với Đinh Phồn Thu: “Ê, Đinh Phồn Thu, lại gặp mặt rồi. Đã lâu không gặp, ngươi tròn lên rồi nha.”
Đinh Phồn Thu câm nín.
Nhớ tới sự kiện xảy ra bên bờ Độ Thiên Giang khi hắn giả mạo Cơ Thiên Đạo, mặt hắn đỏ rần rần, xấu hổ vô cùng.
Hiện tại chính chủ đang ở đây, hắn chẳng dám cương một chút nào.
“Thiên Tông đại trưởng lão Phương Văn Hiển, ra mắt chư vị.”
Chỉ có một trưởng lão Thiên Tông đến, còn lại đều là đệ tử, nhưng vậy cũng đủ rồi.
Những người này xuất hiện đã làm tăng khí thế cho La Tông không ít. Huống hồ nơi đây còn là thánh địa La Tông, có trận pháp và bình chướng hỗ trợ, xem như đã đủ năng lượng đối thoại với Ma Thiên Các.
Sở Nam lăng không đối diện với Lãnh La.
“Lãnh tiền bối bớt giận, Vân Tông và Thiên Tông trưởng lão đều đã có mặt. Các chủ có việc gì cứ trực tiếp nói với ta là được.”
Hắn vừa nói xong, trên phi liễn bay ra một vật.
Vật này rất nhẹ và nhỏ. Đám người ở đây đều là cao thủ, thị lực kinh người, vừa nhìn thấy vật kia bay tới đã kinh ngạc không thôi.
“Hồ lô?”
Bình hồ lô nhỏ trông tầm thường chẳng khác nào rác rưởi đột nhiên bay về phía Sở Nam.
Sở Nam cũng cảm thấy kỳ quái, trong lòng thầm oán, ma đạo đúng là ma đạo, ở thánh địa La Tông mà dám ném rác ra ngoài lung tung, tố chất thật là kém cỏi.
Thế là Sở Nam tiện tay vung lên, cương phong phất qua hồ lô.
Vù!
Hồ lô không bị cuốn đi mà vẫn bay về phía Sở Nam, nhẹ nhàng và chậm rãi tựa như lông vũ.
“Hả?”
Sở Nam cảm thấy không ổn, lại lần nữa vung tay, lần này không phải là cương phong mà là cương ấn!
Ầm!
Chưởng ấn va chạm với hồ lô khiến hồ lô xoay tròn rồi tăng tốc độ.
Hỏng bét! Là vũ khí!
Sở Nam nâng hai tay lên không ngừng đánh ra mấy đạo chưởng ấn.
“Muộn rồi.” Trên Xuyên Vân phi liễn truyền đến tiếng thở dài.
Hồ lô đột nhiên toát ra kim quang, biến thành một chiếc hồ lô vàng kim lao vụt về phía Sở Nam.
Sở Nam trở tay không kịp, bị hồ lô đánh mạnh xuống như trọng chuỳ!
Oanh!
Sở Nam miễn cưỡng tiếp một chiêu này, thân hình rơi xuống đậm ầm ầm vào sàn đất bằng đá cẩm thạch, tạo thành một lỗ hổng hình người.
“Trưởng lão!”
“Đại trưởng lão!”
Mọi người đều cả kinh.
Cùng lúc đó, Phan Ly Thiên nhẹ nhàng bước ra khỏi phi liễn, gương mặt say khướt, bộ dạng lười biếng, lão cất cao giọng nói:
“Đám ô hợp, nhìn cho rõ thân phận của các ngươi đi. Lão hủ không phải là Lãnh La, chỉ biết dùng mấy thủ đoạn linh tinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận