Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1446

Cho tới bây giờ Lục Ngô đã gặp qua sáu đồ đệ: Diệp Thiên Tâm, Hải Loa, Tiểu Diên Nhi, Chư Hồng Cộng, Chiêu Nguyệt, Đoan Mộc Sinh, trong đó nó đã nhìn thấy ba người có khí tức hạt giống Thái Hư.
Ba người cũng đủ rồi. Dù tất cả những người còn lại đều là giả thì vẫn có thể chứng minh Ma Thiên Các rất có tiềm lực.
Có thể lấy được toàn bộ hạt giống từ trong tay nhiều cao thủ như thế, lão tặc này có thủ đoạn thông thiên!
Có lẽ một ngày nào đó, nó có thể dựa vào Ma Thiên Các để tìm tới Đoan Mộc chân nhân.
Lục Ngô lại nói: “Vậy có thể nói cho bản hoàng biết ngươi làm sao thu hoạch được vật này không?”
“Dựa vào kế hoạch Thái Hư.” Lục Châu tuỳ tiện bịa đặt một cái cớ.
Lục Ngô gật gù: “Rất có lý.”
Nói lời thật ngươi không tin, vừa bịa phát ngươi tin sái cổ… Lão phu hơi hối hận vì đã thu ngươi vào Ma Thiên Các nha, hiện tại trả hàng lại còn kịp không?
“Nhân loại đúng là rất may mắn… Kế hoạch Thái Hư áp dụng nhiều lần như vậy cuối cùng lại thành công vào thời điểm mấu chốt nhất.” Lục Ngô thở dài không thôi.
Lục Châu không nói lời nào.
Cơ Thiên Đạo có tu vi chưa tới bát diệp, muốn lấy được toàn bộ hạt giống Thái Hư tất phải có thủ đoạn đặc biệt.
“Hung thú cũng tìm kiếm hạt giống Thái Hư?” Lục Châu hỏi.
Lục Ngô cúi đầu nhìn Lục Châu như đang nhìn đồ đần, sau đó nó gật đầu xác nhận.
“Nhân loại lợi dụng hạt giống để nghịch thiên cải mệnh. Hung thú cần hạt giống để làm gì?”
“Hung thú đương nhiên cũng muốn nghịch thiên cải mệnh.” Lục Ngô nói.
“Hung thú cũng bị thiên địa ràng buộc sao?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Trong thế gian này, không có bất kỳ sinh mệnh nào thoát được ràng buộc của thiên địa.”
Rất nhiều chuyện càng tìm hiểu, càng tiếp cận chân tướng sẽ càng nhận ra mình vô tri.
“Ngươi có từng đi qua Vô Tận Hải chưa?” Lục Châu hỏi.
Lục Ngô nhớ lại rồi đáp: “Năm đó ta đã cùng Đoan Mộc chân nhân vượt qua Vô Tận Hải. Nhưng bản hoàng không am hiểu phi hành, không đi được xa.”
“Có gặp Côn Bằng không?”
“Đại ngư?” Lục Ngô tròn mắt hỏi.
Lục Châu gật đầu nhìn nó.
“Đừng trêu chọc nó…” Lục Ngô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi nói tiếp, “Ngày mai bản hoàng muốn đưa thiếu chủ rời đi.”
Soạt…
Giữa sườn núi Kim Đình Sơn truyền tới động tĩnh.
Lỗ tai Lục Ngô giật giật, ánh mắt quét qua, kinh ngạc nói: “Bệ Ngạn?”
Hung thú đang nằm trong rừng nghỉ ngơi chính là Bệ Ngạn.
“Thừa dịp nó còn nhỏ yếu, bản hoàng muốn ăn thịt nó.” Lục Ngô lập tức tỉnh táo tinh thần, không hề suy nghĩ xem tại sao Bệ Ngạn lại xuất hiện ở chỗ này.
“Đó là toạ kỵ của lão phu.” Lục Châu nói.
“Toạ kỵ như vậy, lão phu còn có rất nhiều.” Lục Châu thản nhiên gọi, “Bạch Trạch.”
Không bao lâu sau, Bạch Trạch đạp bước trên mây lướt tới, quanh quẩn trên bầu trời Ma Thiên Các.
Vừa nhìn thấy Bạch Trạch, Lục Ngô lập tức co rụt về sau một bước.
Không ngờ Lục chân nhân lại có thủ đoạn cỡ này!
Có chết bản hoàng cũng phải ôm bắp đùi Ma Thiên Các!
Cùng lúc đó, trong Nam Các.
Đoan Mộc Sinh đã tỉnh lại một lúc lâu, đầu óc mơ hồ như vừa mơ một giấc thật dài.
Hắn nhìn căn phòng và cảnh vật quen thuộc xung quanh, sững sờ hết nửa ngày.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Tam sư huynh!”
Chư Hồng Cộng từ bên ngoài đi vào, tươi cười chào hỏi. “Huynh không sao chứ?”
“Ta không sao.” Đoan Mộc Sinh tự nhéo mình một cái, sau đó nhìn ấn ký tử long trên cổ tay, khó lòng tin nổi.
Lát sau hắn mới quay sang hỏi Chư Hồng Cộng: “Bát sư đệ, trước đó đệ đi đâu?”
“Đệ đến hoàng liên giới, sống cũng tạm ổn!” Chư Hồng Cộng đáp.
Ngã một lần đã khôn ra, lần này kiểu gì hắn cũng phải khiêm tốn một chút.
“Không gặp chuyện gì nguy hiểm chứ?” Đoan Mộc Sinh hỏi thăm.
“Không chỉ không gặp nguy hiểm mà tu vi còn tăng vọt.” Chư Hồng Cộng cười nói, “Huynh xem.”
Hắn vươn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một toà pháp thân cỡ nhỏ, sau lưng là kim hoàn với mười một mảnh kim diệp sáng lấp lánh.
“Thập nhất diệp!” Đoan Mộc Sinh nói, “Chúc mừng bát sư đệ.”
“Nhị sư huynh nói, chỉ cần biết cách phát huy, tu vi của đệ có thể tương đương với Thiên Giới Bà Sa từ bốn Mệnh Cách đến sáu Mệnh Cách.” Chư Hồng Cộng vui vẻ khoe khoang.
Đoan Mộc Sinh không khỏi thở dài một tiếng: “Hầy, mọi người đều đã trở nên rất mạnh, chỉ có ta là giậm chân tại chỗ.”
Chư Hồng Cộng thu hồi pháp thân, ngượng ngùng gãi đầu: “Có công mài sắt có ngày nên kim, sư phụ nói sớm muộn gì huynh cũng có thành tựu.”
“Sư phụ thật sự nói như vậy?”
“Thật mà.”
“Đừng an ủi ta.” Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương lên, cảm giác quen thuộc truyền vào lòng bàn tay. “Đi luyện tập với ta nào.”
“Đừng.” Chư Hồng Cộng xua tay, “Tam sư huynh đúng là si mê luyện thương, vừa tỉnh lại đã muốn luyện. Huống hồ gì… đệ là thập nhất diệp, luyện với huynh cũng rất khó gia tăng kỹ năng thực chiến… Ách, tam sư huynh, đệ không có ý đó.”
Thấy thần sắc Đoan Mộc Sinh uể oải, Chư Hồng Cộng ý thức được mình nói sai rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm. “Đoan Mộc Sinh.”
“Sư phụ?”
Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương rời khỏi Nam Các.
Trên không trung, Lục Ngô cúi thấp đầu nhìn Đoan Mộc Sinh. Lục Châu lăng không đứng bên cạnh nó, nhận ra độ trung thành của Đoan Mộc Sinh lại khôi phục thành 80%.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Đoan Mộc Sinh hành lễ.
Chư Hồng Cộng cũng khom người hành lễ.
Lục Châu nói: “Vi sư vốn định thay ngươi ra quyết định này, nhưng bây giờ ngươi đã tỉnh, vậy ngươi hãy tự mình quyết định.
Hắn nhìn thoáng qua Lục Ngô, tiếp tục nói:
“Trong cơ thể ngươi có lực lượng suy bại, cũng có tinh khí của Lục Ngô, lại thêm hạt giống Thái Hư. Tu vi hiện tại của ngươi ít nhất là Thiên Giới Bà Sa ba Mệnh Cách.”
Chư Hồng Cộng đầu đầy hoang mang.
Nguy hiểm thật!
“Nhưng mà vẫn chưa đủ.”
Lục Châu hạ thấp xuống nói: “Ngươi đã nhập ma, phương thức tu hành bình thường không thích hợp với ngươi. Khi lực lượng suy bại hoàn toàn dung hợp với thân thể, việc tu hành của ngươi sẽ có tiến triển tốt.”
Ma?
Đoan Mộc Sinh suy nghĩ đến xuất thần.
Kỳ thật hắn không để ý mình là ma hay không, chỉ cần không ảnh hưởng đến bản tâm, không làm mất đi trái tim truy cầu tu đạo của hắn thì dù là chính hay ma cũng không quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận