Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2157: Trở lại cấp bậc Đại Đế

Vô số hung thú xung quanh bị kim quang chấn nát thành bã vụn mà không kịp kêu lên một tiếng.
Thượng Chương Đại Đế kinh ngạc nói: “Vậy mà lại là Đại Đế chín quang luân…”
Hiện tại chín quang luân là đẳng cấp tối cao trong tu hành giới, toàn bộ Thái Hư chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đoàn kim quang từ từ tán đi, bên trong quang mang là một lão nhân khí thế bất phàm, mái tóc bạc trắng, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, đôi mắt thâm thuý như biển cả.
Ngay sau đó !
Mái tóc bạc trắng đột nhiên biến đen trở lại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Nếp nhăn trên mặt nhanh chóng biến mất, đại lượng sinh cơ tràn vào cơ thể khiến lão nhân biến thành một nam tử trẻ trung vô cùng.
Khi dung mạo của nam tử khôi phục, Thượng Chương Đại Đế lập tức hô lên với vẻ khó tin: “Lục huynh?!”
“Ma Thần?!” Thanh Đế và Bạch Đế cũng không ngờ được người ở bên trong quang đoàn là Ma Thần.
Tây Vương Mẫu ban đầu chưa nhận ra đối phương, chỉ cảm thấy người trước mặt mang theo khí thế quá chấn nhiếp người, nàng cau mày nói: “Đại Đế mới tấn thăng lại có khí chất bậc này?”
Lục Châu nhìn nàng, hờ hững nói: “Tây Vương Mẫu, ngươi không bảo vệ Ngọc Sơn, lại dám chạy tới Đại Uyên Hiến đối đầu với lão phu?”
Sắc mặt Tây Vương Mẫu trở nên khó coi: “Thủ hộ cân bằng trong thiên hạ là sứ mệnh của chúng ta.”
“Đối địch với lão phu cũng là sứ mệnh của ngươi?” Lục Châu nhìn quanh bốn phía, trong phút chốc đã hiểu được nơi này xảy ra chuyện gì.
Nhậm Ý Chi Môn không đưa hắn đến thế giới khác mà lại đưa tới chỗ này, có lẽ đây đều là mệnh.
Lục Châu đạp không đi tới, dưới chân quang luân toả ra quang mang nhàn nhạt.
Tây Vương Mẫu nói: “Là ngươi muốn đối địch với bản thần!”
Lục Châu bình tĩnh, ngữ khí uy nghiêm, từng bước đi đều tạo ra quang hoa màu xanh lam, toàn thân toả ra thánh quang, ngay cả mái tóc cũng biến thành màu xanh thẳm, lam đồng nở rộ.
Tây Vương Mẫu từ từ trợn trừng mắt, miệng há ra.
Lục Châu đạm nhiên nói: “Từ khi nền văn minh bắt đầu sinh ra, lão phu đã dặn dò các ngươi phải làm tốt bổn phận của mình, bảo vệ Ngọc Sơn… một trăm ngàn năm trôi qua, ngươi vậy mà lại quên.”
Ông !
Kim dưới chân xuất hiện, lúc lam lúc vàng, hoả diễm bộc phát không ngừng kích thích thần kinh mọi người.
Tây Vương Mẫu theo bản năng lui lại một bước, trợn tròn mắt nói: “Đế?”
Lục Châu trầm giọng quát: “Lão phu trở lại cấp bậc Đại Đế, ngươi… nên kết thúc rồi.”
Tay phải nhấc lên, trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện vòng xoáy. Khi thi triển chiêu này, Lục Châu mới hiểu được nguồn gốc của thẻ Một Kích Chí Mạng từ đâu mà ra.
Một chiêu này sử dụng lực lượng thời gian, thuận thế xoay tròn như tuế nguyệt trôi qua, cũng chính là một kích mạnh nhất của Ma Thần năm xưa.
Vòng xoáy hoá thành quang đoàn đánh tới trước mặt Tây Vương Mẫu. Tây Vương Mẫu dùng hết toàn lực chống cự.
Ầm ầm!
“A !”
Nàng ta phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế, chỉ một chiêu đã khiến toàn bộ lục phủ ngũ tạng trọng thương.
Hư ảnh Lục Châu vọt tới trước mặt Tây Vương Mẫu, nhìn xuống nàng hờ hững nói: “Khắp thiên hạ này, có mấy ai đủ năng lực giao thủ với lão phủ?”
Tây Vương Mẫu không cam lòng nói: “Không lẽ ta duy trì cân bằng trong thiên hạ cũng là sai sao?!”
“Ngươi không sai, kẻ sai là thế giới này.”
“A?”
Lục Châu nhấc tay lên, khẽ nói: “Huỷ diệt cũng là sinh, đi đi.”
Trong lòng bàn tay lại xuất hiện vòng xoáy thuận chiều kim đồng hồ, lực lượng quy tắc chí cao vô thượng phủ lấy Tây Vương Mẫu, hư không bị vạch ra, hắc động xuất hiện.
Không có tiếng nổ kinh thiên động địa, không có lực lượng phá nát hư không, chỉ trong chớp mắt Tây Vương Mẫu đã bị hắc động kia thôn phệ, sau đó biến mất giữa bầu trời.
Như thể từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.
Một chiêu này khiến ba vị Đại Đế nghẹn họng nhìn trân trối. Thượng Chương, Bạch Đế và Thanh Đế đều cảm thấy mình không làm được điều này.
Lục Châu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Vũ Hoàng và Vũ tộc, thản nhiên nói: “Quỳ xuống còn có thể sống.”
So với ba vị Đại Đế, Vũ Hoàng còn chấn kinh hơn nhiều. Hắn vất vả lắm mới mời được Tây Vương Mẫu tới, vậy mà chỉ một chiêu đã bị Ma Thần tiêu diệt?
Vũ Hoàng hít sâu một hơi. Thiên Khải Chi Trụ đang vỡ nát với tốc độ càng lúc càng nhanh, tuyệt cảnh như vậy làm sao sinh tồn? Ngàn vạn con dân Vũ tộc làm sao sống nổi? Bọn hắn sinh tồn ở nơi này một trăm ngàn năm, ai đền bù được đây? Hắn cảm thấy bất công đến cực điểm, bèn nói:
“Ngươi làm gì Tây Vương Mẫu rồi?”
Lục Châu liếc mắt nhìn Vũ Hoàng. “Nàng ta không nên xuất hiện ở chỗ này, lão phu tiễn nàng tới một nơi nàng nên tới.”
Nói chính xác thì không gian xé rách đã thôn phệ Tây Vương Mẫu, sinh tử khó dò. Nhưng muốn sống sót trong vết nứt không gian là việc rất khó có thể làm được.
Vũ Hoàng bi phẫn nói: “Ma Thần, ngươi muốn tiêu diệt Vũ tộc?”
Toàn bộ Vũ tộc đều ngừng thở, ai nấy đều căng thẳng thần kinh nhìn Ma Thần.
Lục Châu lạnh lùng nói: “Kẻ ngăn cản bản toạ, nên diệt.”
Cảm giác sợ hãi tràn ngập trong không gian, áp lực lớn lao khiến đám người Vũ tộc không thể thở nổi.
Vũ Hoàng đột nhiên bật cười ha hả: “Ma Thần, ngươi nắm quyền sinh sát trong tay thì có thể tuỳ tiện quyết định chuyện sinh tử của người khác?”
Lục Châu không nói gì. Vũ Hoàng lại tiếp tục nói: “Ta đại biểu cho Vũ tộc, muốn thỉnh giáo Ma Thần đại nhân mấy câu.”
Lục Châu nhìn hắn một cái. “Nói đi.”
Vũ Hoàng ép buộc mình tỉnh táo lại từ cơn xúc động, hít sâu một hơi rồi nói:
“Vũ tộc sinh ra từ thời thượng cổ, đến nay đã được ba trăm ngàn năm. Đời đời tiên tổ đều dùng toàn lực bảo vệ tộc nhân, đến thời bản hoàng cũng không ngoại lệ. Nhưng thật buồn cười… Nhân loại rõ ràng là tộc đàn nhỏ yếu nhất, nhưng lại càng ngày càng cường đại, bao trùm cả chúng sinh. Mà Long tộc cường đại nhất thế gian lại càng lúc càng thưa thớt, chậm rãi diệt vong.”
“Ha ha…” Hắn buồn bã mỉm cười, “Vũ tộc đã làm sai chuyện gì mà gặp phải tình cảnh này? Thiên địa sinh ra vạn vật đều sinh tồn trên mảnh đất này, Vũ tộc chưa từng đi cướp đoạt, chưa từng lạm sát tộc đàn nào, chưa từng làm chuyện gì khiến trời đất căm phẫn….”
Bạn cần đăng nhập để bình luận