Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 476

Hai tên đệ tử sau lưng bưng một khay chứa đồ vật tới, bên trên phủ vải đỏ.
Thiệu Tấn Hàn lật vải đỏ ra, một cái bình nhỏ xuất hiện trước mắt.
“Đây là…?” Thường Diễn nhíu mày.
“Ma nguyên bí dược.”
Ngoại trừ Thường Diễn có vẻ kinh ngạc ra thì những đệ tử xung quanh đều rất bình tĩnh.
Ma nguyên bí dược là loại dược phẩm bị cấm trong tu hành giới. Khi phục dụng thuốc này, tu vi sẽ tăng lên trạng thái đỉnh phong trong một khoảng thời gian ngắn, tuy vậy hậu quả cũng rất đáng sợ.
Một khi sử dụng thuốc này, nếu người sử dụng có ý chí không đủ mạnh mẽ sẽ bị dược lực mê hoặc tâm trí, trở thành sát nhân điên cuồng. Sau khi dược lực tan đi, kẻ đó sẽ trở nên cực kỳ suy yếu, tu vi lại càng hạ thấp, tác dụng phụ rất rõ ràng.
Ánh mắt Thường Diễn nhìn ma nguyên bí dược đầy phức tạp, trầm giọng quát: “Ngươi thật to gan!”
Đây rõ ràng là bức hắn đi chịu chết!
Thiệu Tấn Hàn quỳ rạp xuống đất, những đệ tử khác cũng quỳ xuống theo.
“Tổ sư gia, đây là chuyện bất khả kháng! Đệ tử nguyện nhận lấy mọi trừng phạt! Xin người hãy vì các đệ tử của Học Phái mà ra tay!”
Hắn dập mạnh đầu xuống đất, liên tục dập đầu ba cái. Những người khác cũng đồng loạt dập đầu.
Âm thanh bồm bộp vang lên không ngừng.
Gương mặt già nua của Thường Diễn không khỏi rung động, cõi lòng tràn đầy phức tạp.
Theo lý mà nói, đại nạn của hắn không còn bao lâu nữa, quãng thời gian còn lại hắn muốn ở trong Nho Tử Động tĩnh dưỡng qua ngày, đợi đến khi nhập thổ vi an được hậu táng long trọng, đời này đất về với đất, bụi về với bụi.
Nhưng mà… cái chết của Thường Kiên khiến lòng hắn khó mà yên ổn.
Rốt cuộc cũng phải chết thôi.
Thường Diễn sao có thể không hiểu ý của Thiệu Tấn Hàn. Đại nạn tới, đằng nào hắn cũng phải chết, chẳng bằng trước khi lâm chung tạo phúc cho đám đồ tử đồ tôn.
Trên thực tế, khi hắn biết Thường Kiên bị giết cũng đã nảy sinh ý nghĩ này, nhưng cho đến nay vẫn chưa có can đảm quyết định.
Nhìn đám đệ tử quỳ bái, cõi lòng Thường Kiên rối bời.
“Đủ rồi.”
Thanh âm quanh quẩn, tất cả mọi người dừng lại.
Thường Diễn vung tay lên, bình thuốc kia bay vào lòng bàn tay. “Việc này lão phu sẽ suy nghĩ kỹ. Nhưng mà…”
“Việc vây công Ma Thiên Các nhất định phải thận trọng. Đoan Lâm Học Phái rốt cuộc không sánh được với các đại tông môn.”
Thiệu Tấn Hàn nghe vậy vô cùng mừng rỡ, vội nói:
“Xin tổ sư gia yên tâm, liên minh đồ ma đã chuẩn bị một số kế hoạch đảm bảo việc vây công diễn ra thuận lợi. Đoan Lâm Học Phái chỉ cần phối hợp là đủ. Đến lúc đó có lẽ tổ sư gia còn không cần dùng đến ma nguyên bí dược ấy chứ.”
Thường Diễn liếc mắt nhìn Thiệu Tấn Hàn, không nói một lời, chỉ phất tay áo quay vào động.
“Cung tiễn tổ sư gia!”
Thường Diễn đi rồi, các đệ tử Đoan Lâm Học Phái nhao nhao đứng lên.
Thiệu Tấn Hàn là đại đệ tử Đoan Lâm Học Phái, hiện nay mọi sự vụ của toàn Học Phái đều do hắn xử lý. Mấy vị trưởng lão đều bế quan không ra, gánh nặng này trút hết lên vai hắn.
“Đại sư huynh, chuyện trảm kim liên có nên nói với tổ sư gia không?” Có người hỏi.
Thiệu Tấn Hàn lắc đầu nói:
“Muốn nói cũng phải đợi sau khi diệt trừ Ma Thiên Các đã… Đại nạn của tổ sư gia sắp tới, trảm kim liên chẳng khác nào đi chịu chết. Nay Đoan Lâm Học Phái lâm vào tình trạng này, không thể không làm ra một số thủ đoạn trái với quy củ.”
Mấy tên đệ tử hạch tâm khẽ gật đầu.
Thiệu Tấn Hàn lại nói: “Mặt khác, toàn bộ đệ tử Đoan Lâm Học Phái không được trảm kim liên. Đoan Lâm Học Phái có thể đặt chân trong tu hành giới hay không đều phải xem lần này.”
Màn đêm buông xuống.
Ma Thiên Các hoàn toàn yên tĩnh.
Bên dưới Bắc Các, cheo leo giữa sườn núi là ba vị trưởng lão Lão Niên Các đang ngồi ngắm trăng.
“Lão hủ nghĩ mãi cũng không rõ sao Các chủ làm được như thế… trong đạo cương nhận kia có lực lượng phù chú, cho dù là cao thủ Thiên Sư Đạo cũng rất khó có thể thanh trừ.” Phan Ly Thiên tựa người vào một tảng đá, khẽ nói.
Hoa Vô Đạo đáp lời: “Phan trưởng lão không biết thì ta càng chẳng hiểu ra sao. Ta đã kiểm tra kỳ kinh bát mạch của Vĩnh Ninh công chúa rất nhiều lần, kinh mạch bị phá huỷ đều đã được chữa trị, thật thần kỳ.”
Hai người quay đầu nhìn sang Lãnh La im lặng từ nãy đến giờ.
Lãnh La chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ngắm trăng. “Tuy Lãnh mỗ nhỏ tuổi hơn Các chủ nhưng cũng có chút kiến thức. Thủ đoạn chữa trị kỳ lạ như vậy trước đây Lãnh mỗ chưa gặp bao giờ.”
“Lão Lãnh, khi đó không phải ngươi đã bị trọng thương vì tự bạo à? Sao có thể sống sót?” Phan Ly Thiên hỏi.
Lãnh La liếc mắt nhìn Phan Ly Thiên. Lão già này đúng là không còn gì để nói.
Thấy Lãnh La không đáp, Phan Ly Thiên không tiếp tục đem hắn ra đùa giỡn mà nói: “Hai vị cảm thấy Các chủ ẩn tàng bao nhiêu tu vi?”
Hoa Vô Đạo lắc đầu. “Ngoài mặt thì Các chủ chỉ có tu vi Thần Đình cảnh Hoá đạo, nhưng trên thực tế vẫn là bát diệp đỉnh phong.”
“Các chủ đúng là thâm bất khả trắc… Nhưng lão hủ lại cảm thấy, có lẽ Các chủ người đã là cửu diệp.” Phan Ly Thiên cười ha hả nói.
Hai vị trưởng lão đồng thời nhìn sang Phan Ly Thiên.
Thật ra cả Lãnh La và Hoa Vô Đạo đều đã nghĩ đến chuyện này từ lâu.
Vấn đề là, nếu Các chủ thật sự là cửu diệp thì tại sao còn phải tốn công tốn sức nguỵ trang thành Thần Đình cảnh làm gì? Sao không đi càn quét những thế lực vẫn luôn ngấp nghé Ma Thiên Các mà cứ để bọn hắn thoải mái trưởng thành, còn thành lập cái gì mà liên minh đồ ma…
“Cửu diệp… thì không thể nào. Nhưng Các chủ đã chủ động tuyên truyền phương pháp trảm kim liên ra ngoài đã nói lên lão nhân gia người vẫn truy cầu cửu diệp.”
“Có đạo lý… Vậy chuyện Vĩnh Ninh công chúa phải giải thích thế nào?” Phan Ly Thiên hỏi.
Lãnh La liếc mắt nhìn hắn, mũi chân khẽ điểm, toàn thân nhẹ như chim yến bay về phía Ma Thiên Các, chỉ để lại một câu: “Cho dù Lãnh mỗ có biết cũng sẽ không nói cho ngươi.”
“Hoa trưởng lão, ngươi thì sao?” Phan Ly Thiên hiền lành nhìn Hoa Vô Đạo. “Đừng sợ, tuy lão hủ lớn tuổi hơn ngươi nhưng Ma Thiên Các này lớn như vậy cũng chỉ có mình ngươi nói chuyện hợp cạ với lão hủ thôi.”
Ách…
Hoa Vô Đạo khẽ sửng sốt… lời này sao nghe có mùi đe doạ?
Hoa Vô Đạo lập tức đứng lên nói: “Ta còn có việc, gần đây Hoa Nguyệt Hành muốn xung kích lên tam diệp, ta phải đi hộ pháp cho nó.”
“Lão Hoa… không phải là do lúc còn trẻ ngươi từng phạm sai lầm đó chứ?” Phan Ly Thiên cười hềnh hệch.
Gương mặt già của Hoa Vô Đạo đỏ ửng, chân đạp vòng bát quái lách mình bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận