Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1733: Thiên tài chân chính: sáng sáu chiều tám

Hắn không dám tiếp tục thăm dò Giảng Đạo Chi Điển, bức tranh đó cực kỳ quỷ dị, có lẽ sẽ phản phệ lại cũng không chừng. Lần trước không xảy ra việc gì cũng xem như là may mắn.
“Có lẽ Trần Phu nói đúng, Phục Sinh Hoạ Quyển rất khó khống chế, không cẩn thận sẽ bị trời phạt.”
Trước đây Lục Châu đều làm việc rất bị động. Nhưng bây giờ hắn phải thay đổi thói quen, chủ động tìm kiếm vật phẩm tài nguyên để có đủ thực lực giằng co với Thái Hư.
“Mười tám Mệnh Cách… còn lâu mới đủ.”
Đề thăng thực lực bản thân và Ma Thiên Các mới là chính đạo.
Sáng hôm sau, Đoan Mộc Sinh và Vu Chính Hải đến Đông Các.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lục Châu mở mắt ra nói: “Vào đi.”
Hai người đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy sư phụ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai người chắp tay thi lễ.
Lục Châu cảm ứng tu vi hai đồ đệ rồi hỏi: “Tình hình Mê Vụ Sâm Lâm thế nào?”
Đoan Mộc Sinh vẫn còn rất buồn bã, ỉu xìu nói: “Có Lục Ngô nên cũng khá ổn định. Chỉ là số lượng hung thú càng ngày càng nhiều.”
Lục Châu gật đầu: “Tu vi thế nào rồi?”
“Có tịnh tiến một chút, đồ nhi đã có thể kháng trụ được Lục Ngô khoảng ba khắc.”
“Vậy là tốt rồi. Con đường tu hành của ngươi khá đặc thù, cũng nên khai diệp đi.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Lục Châu nhìn về phía Vu Chính Hải, đột nhiên hỏi: “Gặp được người trong Thái Hư sao?”
Vu Chính Hải chấn kinh đáp: “Đồ nhi không địch lại, cũng may có tam sư đệ và Lục Ngô tới kịp thời.”
“Vi sư không có trách cứ ngươi.” Lục Châu lắc đầu, không biết nên nói thế nào cho rõ.
Nghĩ tới Tư Vô Nhai, hắn lại thở dài một tiếng. Một mình hắn xuyên không đến nơi này, trừ toà Ma Thiên Các lạnh băng ra thì chỉ còn lại đám đồ đệ là người thân thiết nhất.
Đã mất đi một người, sao có thể để mất thêm một người nữa?
Vu Chính Hải quỳ xuống đất, cắn răng nói: “Đồ nhi không nên mạo hiểm… nhưng từ hôm nay trở đi, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng gấp bội. Nợ máu phải trả bằng máu.”
Lục Châu ảm đạm nói: “Có lẽ trước kia vi sư không nên thu các ngươi làm đồ đệ.”
Loảng xoảng…
Đoan Mộc Sinh vứt Bá Vương Thương, cùng Vu Chính Hải quỳ xuống dập đầu: “Sư phụ, sao người lại nói như vậy?!”
Bọn hắn cho rằng mình đã làm gì sai rồi.
Thấy bọn hắn phản ứng mạnh, Lục Châu xua tay nói: “Đều đứng lên đi.”
Hai người nơm nớp lo sợ đứng dậy.
Lục Châu thở dài, khẽ lắc đầu: “Trước kia khi các ngươi rời khỏi vi sư, các ngươi sống rất tốt. Bây giờ trở về Ma Thiên Các lại liên tục gặp nguy hiểm.”
Vu Chính Hải nói: “Cho dù sư phụ nói gì đi nữa, đồ nhi cũng tuyệt đối không rời khỏi Ma Thiên Các!”
Hắn vừa nói xong đã quỳ xuống. Đoan Mộc Sinh cũng quỳ theo.
Lục Châu không còn gì để nói. Hầy, thế giới lớn như vậy, muốn tìm một người để tâm sự cũng không có.
Kỳ thực Lục Châu cũng rất bất đắc dĩ. Mỗi sáng tỉnh lại, mở mắt ra đều thấy một đám người cần dựa vào mình… Mà người hắn có thể dựa dẫm lại đang ở đâu?
Hắn không thể ngã xuống, không được phép ngã xuống.
Thu hồi tâm tình bi quan, Lục Châu lại trở nên uy nghiêm, xua tay nói: “Lui xuống đi.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Hai người xoay người rời đi. Khi bọn hắn sắp ra khỏi cửa, Lục Châu bỗng gọi: “Vu Chính Hải.”
Vu Chính Hải dừng bước nhìn sư phụ.
Lục Châu thản nhiên nói: “Thái Hư dám làm gì ngươi, vi sư sẽ trả lại cho bọn hắn gấp trăm lần như thế.”
Nghe vậy, Vu Chính Hải nắm tay lại, hai mắt trở nên đỏ bừng.
Nửa tháng sau đó, Ma Thiên Các an tĩnh hơn xưa rất nhiều.
Cái chết của Tư Vô Nhai ảnh hưởng đến tất cả mọi người, ai nấy đều nghiêm túc tu luyện.
Người thường ngày thích nói đùa như Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều. Bốn vị trưởng lão trừ tu luyện cũng chỉ có tu luyện.
Mà tiểu tổ tông nghịch ngợm nhất Tiểu Diên Nhi cũng khiến mọi người vô cùng kinh ngạc vì sự chăm chỉ của mình. Suốt nửa tháng trời nàng không hề ra ngoài một bước.
Một buổi sáng nọ.
Nữ đệ tử đi vào Đông Các, khom người nói: “Các chủ, cửu tiên sinh nói nàng đã thông qua một Mệnh Quan, bảo thuộc hạ đến báo cho ngài một tiếng.”
“Đã biết.” Trong phòng truyền ra giọng nói rất bình tĩnh.
“Vâng.”
Nữ đệ tử vừa rời đi không lâu, bỗng nhiên lại hộc tốc chạy vào Đông Các.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, bên trong đã truyền ra thanh âm: “Có chuyện gì?”
Nữ đệ tử ấp úng nói: “Cửu tiên sinh nói, nàng đã khai bảy Mệnh Cách.”
“Đã biết.” Lục Châu gật đầu, không quá bất ngờ.
Tiểu Diên Nhi là người có thiên phú mạnh nhất mà hắn từng thấy, nàng lại trẻ trung ngây thơ, gần như không có tạp niệm.
Thiên ý trêu ngươi, Tiểu Diên Nhi cũng là người có xuất thân bình thường nhất trong thập đại đệ tử.
Cân bằng?
Ông trời cho nàng thân phận giản dị tự nhiên nhất, lại cho nàng thiên phú động lòng người. Đã không lên tiếng thì thôi, chỉ cần hót vang một tiếng lại khiến thiên địa chao đảo.
Nữ đệ tử xoay người rời đi.
Trời chạng vạng tối.
Hải Loa vội vã chạy vào Đông Các, hấp tấp nói: “Sư phụ, người mau đi xem cửu sư tỷ đi, tỷ ấy điên mất rồi!”
Két.
Lục Châu đẩy cửa phòng bước ra, nhíu mày hỏi: “Điên là sao?”
Hải Loa nói rất nhanh: “Sáng nay cửu sư tỷ mới thông qua Mệnh Quan xong, đến giữa trưa đã khai xong bảy Mệnh Cách… Đã thế bây giờ nàng lại còn đòi tấn thăng tám Mệnh Cách! Làm liên tục như vậy sẽ chết mất!”
Hai mắt Lục Châu tròn xoe. Nha đầu này đúng là to gan mà!
Sáng sáu chiều tám, một ngày mở ba Mệnh Cách? Việc này có khác gì tìm đường chết đâu?
“Vi sư đi xem một chút.”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện bên ngoài Nam Các.
Hắn trực tiếp đi vào trong viện, đến thẳng phòng Tiểu Diên Nhi, đẩy cửa bước vào.
Lục Châu nhìn thấy tiểu Hỏa Phượng đang bay lòng vòng trên không trung, trong mồm không ngừng phun ra hoả diễm.
Tiểu Diên Nhi ngồi xếp bằng ở giữa phòng, vẻ mặt vui sướng nhìn tiểu Hỏa Phượng.
Hắn nhìn thấy pháp thân kim liên cỡ nhỏ đứng trước mặt nàng, toả ra kim quang lóng lánh, trên Mệnh Cung có tám Mệnh Cách đang lấp loé quang hoa.
Đã thế, trong tay Tiểu Diên Nhi còn đang cầm một viên Mệnh Cách Chi Tâm khác, xem chừng là muốn tiếp tục khảm vào.
Lục Châu nhướng mày. Cảnh tượng này có hơi khó hiểu nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận