Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 597

“Ma Thiên Các thật sự vô địch thiên hạ rồi sao?”
“Hầy, chỉ trách ta đã suy nghĩ nhiều. Thật là buồn cười, bát diệp sao có thể thắng được cửu diệp! Quá ư là buồn cười…”
“Nếu ta là Cơ lão ma thì đã gọi ra pháp thân cửu diệp giết sạch đám người Thái Hư Học Cung. Cơ lão ma vẫn còn quá nhân từ.”
Người xưa có câu ‘nhổ cỏ phải nhổ tận gốc’ chính là như thế.
Ngay khi đám tu hành giả quan chiến chuẩn bị rút lui, phi liễn Ma Thiên Các đột nhiên khởi hành bay về phía tổng đàn Thái Hư Học Cung.
Trên Xuyên Vân phi liễn.
Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đã trở về. Lục Châu đạm mạc vuốt râu nhìn về phía ngọn tháp cao nhất trong Thái Hư Học Cung.
Minh Thế Nhân nói: “Trận nhãn nằm trên đỉnh tháp, bọn hắn hẳn là không dám ngăn cản.”
Không bao lâu sau, Xuyên Vân phi liễn đã bay tới tổng đàn Thái Hư Học Cung, dừng lại bên cạnh ngọn tháp.
Đám đệ tử Thái Hư Học Cung ngẩng đầu nhìn phi liễn, không sao hiểu nổi.
Những tu hành giả quan chiến chưa rời đi cũng ngơ ngác.
“Rốt cuộc Cơ lão ma định làm gì?”
“Không phải là định phá bình chướng, vào tổng đàn đại khai sát giới đó chứ?”
Đám đệ tử Thái Hư Học Cung không dám bước ra khỏi bình chướng một bước.
Trong tu hành giới, sở dĩ các đại môn phái có thể đứng sừng sững không ngã bao nhiêu năm đều là nhờ có trận pháp bảo hộ.
Lúc trước khi thập đại môn phái vây công Ma Thiên Các, nhờ có bình chướng Kim Đình Sơn mà đã chống đỡ thật lâu.
Ma Thiên Các đây là muốn làm gì?
“Thái Hư Học Cung vốn là Nho môn, mà Nho môn am hiểu nhất là trận pháp, muốn phá bình chướng của bọn họ e là hơi khó.”
“Đúng vậy… Cơ lão ma có định nhổ cỏ tận gốc không đây?”
“Có khả năng, dù sao bát diệp cũng không cách nào phá được bình chướng này.”
Khi mọi người còn đang nghị luận, Lục Châu đứng trên Xuyên Vân phi liễn đã nâng tay, năm đầu ngón tay toát ra lam quang, bốn chữ triện lớn Tuyệt Thánh Khí Trí xuất hiện.
Các đệ tử Thái Hư Học Cung ngẩng đầu nhìn lên ngọn tháp.
“Nho môn Tuyệt Thánh Khí Trí.”
Ông!
Lòng bàn tay úp sấp, áp xuống. Tuyệt Thánh Khí Trí đập vào ngọn tháp khiến nó bể nát, đá vụn rơi tán loạn.
Chưởng ấn to lớn tiếp tục đánh tới tầng bình chướng.
Khi hai bên phát sinh va chạm, một màn khiến người sợ hãi xuất hiện !
Rắc!
Chưởng ấn như đánh vào một tầng pha lê tạo thành năm lỗ thủng hình dạng ngón tay. Cả tầng bình chướng khổng lồ lập tức trở nên ảm đạm!
Nhưng mà… chưởng ấn vẫn chưa dừng lại, tiếp tục áp xuống.
Oanh!
Ngọn tháp như bị chưởng ấn thôn phệ, không ngừng hạ thấp xuống! Rầm rầm rầm… Cho tới khi Tuyệt Thánh Khí Trí chạm tới mặt đất.
Cả thế giới lại trở nên yên tĩnh.
Ngọn tháp cao nhất trên tổng đàn Thái Hư Học Cung chỉ trong giây lát đã bị san thành bình địa.
Hơn nữa dưới mặt đất còn để lại dấu ấn của năm ngón tay.
Ngọn tháp này là trận nhãn của Thái Hư Học Cung. Trận nhãn bị phá huỷ cũng có nghĩa là tầng bình chướng Thái Hư Học Cung vô pháp chữa trị.
Không có bình chướng thì dù là con mèo con chó linh tinh cũng có thể tự do ra vào Thái Hư Học Cung, ai thích đánh ngươi là đánh!
“Xong đời! Thái Hư Học Cung xong thật rồi!”
Nếu nói cái chết của Lận Tín là đả kích nặng nề với bọn hắn thì một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí này hoàn toàn khiến bọn hắn rơi vào tuyệt vọng.
Các trưởng lão hối hận đến cực điểm. Tại sao lại phải trêu chọc Ma Thiên Các? Tại sao không kiên trì đề nghị Lận Tín đi thỉnh tội?
Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận.
Đám tu hành giả quan chiến bên ngoài Thái Hư Học Cung gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Trên phi liễn Ma Thiên Các bỗng truyền ra một đạo thanh âm:
“Bản toạ đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi lại không biết quý trọng. Đây chính là trừng phạt nho nhỏ dành cho các ngươi.”
Nói xong, Xuyên Vân phi liễn bay đi, không phải là hướng quay về Ma Thiên Các.
Giờ khắc này trong lòng đám tu hành giả quan chiến chỉ có một ý niệm, không thể trêu chọc Ma Thiên Các!
Đường đường là bình chướng Thái Hư Học Cung lại bị một chưởng của tổ sư gia Ma Thiên Các huỷ diệt chỉ trong khoảnh khắc.
Nửa canh giờ sau.
Xuyên Vân phi liễn xuất hiện trên tổng đàn Hoành Cừ Học Phái.
Các trưởng lão và đệ tử Hoành Cừ Học Phái còn chưa biết chuyện xảy ra ở Thái Hư Học Cung, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn Xuyên Vân phi liễn trên bầu trời.
Ngay sau đó, bọn hắn nhìn thấy một đạo kiếm ấn toát ra lam quang chậm rãi hạ xuống, giữa kiếm ấn còn có một thanh tiểu kiếm tinh xảo tản ra năng lượng phù văn quỷ dị.
Xoẹt !
Kiếm ấn va chạm với tầng bình chướng toát ra quang hoa chói mắt, sau đó đâm xuyên qua bình chướng ghim thẳng vào mặt đất.
Ầm!
Bình chướng Hoành Cừ Học Phái bị một kiếm chém vỡ.
Sau khi quang mang tiêu tán, Xuyên Vân phi liễn lại thay đổi phương hướng, bay vào trong mây.
Hoàng thành, Đông cung.
Thái tử Lưu Chấp đang hào hứng thưởng thức bức thư hoạ trước mắt, thỉnh thoảng lại hát khẽ mấy câu.
“Điện hạ, đã có kết quả trận chiến giữa Lận Tín và Cơ lão ma.” Một tên thái giám cung kính đứng phía sau bẩm tấu.
Lục Châu hừ nhẹ một tiếng.
“Chỉ sợ Cơ lão ma không tài nào ngờ được hoàng thất còn át chủ bài mạnh đến thế… Lúc trước để hắn chiếm thế thượng phong, cuồng vọng phách lối quá lâu.”
“Điện hạ, kết quả là…”
“Không cần nhiều lời, bản vương sẽ tự mình giải thích với phụ hoàng về chuyện khôi giáp. Hiện tại phụ hoàng đang bế quan, bản vương sẽ ra mặt xử lý đám dư nghiệt Ma Thiên Các.” Lưu Chấp nở nụ cười đầy tự tin. “Chờ đến lúc phụ hoàng đột phá cửu diệp, việc nhất thống vạn tộc cũng nằm trong lòng bàn tay người.”
Nói xong, Lưu Chấp xoay người lại, thấy tên thái giám vẫn đứng yên tại chỗ bèn nghi hoặc hỏi: “Ngươi còn đứng đấy làm gì?”
Tên thái giám ấp a ấp úng, toàn thân run lên rồi quỳ phịch xuống đất.
“Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng, Lận Tín không địch lại Cơ lão ma, đã chiến tử ở Đương Dương Phong!”
Thân thể thái tử Lưu Chấp run lên bần bật, hai mắt từ từ mở to nhìn về phía tên thái giám đang không ngừng dập đầu.
Hắn dùng ngữ điệu vừa uy nghiêm vừa trầm thấp nói: “Ngươi lặp lại lần nữa.”
“Lận Tín không địch lại Cơ lão ma, đã chiến tử ở Đương Dương Phong.” Thái giám thành thật đáp lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận