Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2004: Chủ nhân trở về

Lục Châu nhìn đạo đồng, nói: “Lão phu không phải chủ nhân Thái Huyền Sơn.”
“Không phải?” Đạo đồng nghi ngờ hỏi.
“Thời Chi Sa Lậu là do lão phu lấy được từ trong tay Nhạc Kỳ. Thiên Ngân trường bào lấy từ mộ địa của đế vương tại thanh liên giới.” Lục Châu thấp giọng thở dài một hơi, “Ma Thần đương nhiên cường đại, hắn lưu lại không ít truyền kỳ, đáng tiếc lão phu không phải hắn.”
Huyền Dặc đế quân thầm nghĩ, lão sư vì muốn đối phó với viễn cổ sinh vật nên không thể không bại lộ thủ đoạn. Có điều thân phận thật mang tới quá nhiều phiền phức nên ngài mới cật lực phủ nhận như thế.
Huyền Dặc đế quân bèn nói hùa theo: “Chắc do chúng ta nhìn lầm.”
Nhìn lầm? Tiểu Diên Nhi và Hải Loa thiên chân vô tà ngơ ngác nhìn sư phụ.
Đạo đồng chỉ nhàn nhạt gật đầu, không dây dưa mãi vào đề tài này. Trong đầu hắn không ngừng nghĩ tới hai toà pháp thân… rất muốn hỏi cho ra nhẽ, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
“Lão tiên sinh nói không phải, vậy thì không phải.” Đạo đồng bình tĩnh nói.
Lục Châu lười giải thích, có nói ra sự thật cũng không ai tin. Đều là hồ ly ngàn năm, lão phu biết tỏng các ngươi nghĩ gì!
Huyền Dặc đế quân nói: “Chúng ta đi thôi.”
Bốn người gật đầu. Nhưng Lục Châu đột nhiên nói: “Chờ một chút.”
Lục Châu tung người bay về phía thi thể Băng Sương Cự Long, bàn tay phẩy một cái.
Vị Danh Kiếm liên tục chém xuống mấy nhát, một viên Thiên Hồn Châu xanh biếc như ngọc phỉ thuý bay ra.
Hai mắt Huyền Dặc đế quân sáng lên: “Suýt chút quên mất Thiên Hồn Châu. Chúc mừng Lục các chủ có được bảo vật.”
Hắn và Thượng Chương đã là Chí Tôn, không cần Mệnh Cách Chi Tâm nên mới không nghĩ tới phương diện này.
Lục Châu cất kỹ Thiên Hồn Châu rồi bay về phía vết nứt không gian.
Tiểu Diên Nhi nhìn thi thể khổng lồ của Băng Long, khẽ hỏi: “Sư phụ, hay là lại rút ra một sợi gân của nó để làm y phục?”
Huyền Dặc đế quân cười đáp: “Ý nghĩ thì tốt nhưng rất khó thực hiện. Viễn cổ sinh vật này đã ngủ say một trăm ngàn năm, gân cốt khô quắt, độ co giãn không đủ, chỉ có lực lượng ý chí là mạnh mẽ. Nếu dùng làm lưới phòng hộ thì còn có thể, chứ y phục thì không nên. Hơn nữa còn phải nhân lúc thi thể chưa khô cứng mà tìm một vị cường giả biết may vá tới dệt thành y phục. Ngươi biết dệt áo không?”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu. “Không biết.”
“Vậy thì thôi đi.”
Đám người bay về phía vết nứt không gian, sau đó đồng thời biến mất.
Một giây sau, bọn hắn xuất hiện dưới chân núi ở giữa tám toà sơn phong.
Bốn bề đều có núi non vây quanh, đỉnh núi cao ngất vào trong mây, triền núi xanh biếc như xuân, vân vụ lượn lờ. Tám toà sơn phong tựa như tám cây trụ kinh thiên che chắn xung quanh.
Đám người đều bị phong cảnh xinh đẹp này hấp dẫn, thật lâu sau cũng không lên tiếng.
Từ dưới chân núi có bậc thang dẫn lên trên đỉnh, bậc thang uốn lượn quanh sườn núi như một con du long. Trong đầu Lục Châu không ngừng tái hiện những hình ảnh vỡ vụn… nhưng rất khó có thể chắp vá chúng lại hoàn chỉnh.
“Lên đi.” Đạo đồng là người đầu tiên lên tiếng đánh phá yên tĩnh.
Lục Châu tỉnh táo lại, gật đầu nói: “Cùng lên.”
Huyền Dặc đế quân nhanh chân đi trên bậc thang. Hắn đi một mạch mười bước mới nhận ra mọi người không đi cùng mình, bèn quay đầu lại, phát hiện đám người đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái.
“Sao thế?”
Biểu tình của bốn người vô cùng quái dị, tựa như đang nhìn một tên bại não.
Tiểu Diên Nhi nói: “Ngài dù gì cũng là Huyền Dặc đế quân, tu vi khó lường. Vậy mà…”
Nói đến đây, Tiểu Diên Nhi đạp đất bay lên, thân ảnh như chim sơn ca vọt về phía đỉnh núi.
Ba người khác trong chớp mắt cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Huyền Dặc đế quân: ?
Người khác cười ta quá điên, ta cười người khác nhìn không thấu! Nơi này là địa bàn của lão sư, bay lung tung chẳng phải là không tôn trọng ngài sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn ngàn vạn bậc thang mênh mông cuồn cuộn, đột nhiên bỏ hẳn ý định tôn sư trọng đạo.
Thôi để lần sau đi.
Hư ảnh Huyền Dặc đế quân loé lên rồi biến mất.
Trên đỉnh Thái Huyền Sơn, đi năm bước thấy một toà lầu, đi mười bước gặp các, đi trăm bước sẽ có đại điện.
Thậm chí có mấy toà đại điện còn lơ lửng trong tầng mây, thần kỳ vô cùng.
Trải qua vô số năm tháng, Thái Huyền Sơn vẫn mang đậm dấu tích huy hoàng khi xưa. Chỉ là mái ngói đã rêu phong, đại điện đã sụp đổ gần hết, khắp nơi đều là mạng nhện bụi bặm.
Nơi này chẳng khác nào di tích cổ đã bị vứt bỏ trăm ngàn năm.
“Đã từng là trung tâm Thái Hư, được vạn người ngưỡng mộ!” Đạo đồng nói, “Ma Thần từng ở nơi này chế tạo ra thiên hạ đệ nhất sơn!”
Đám người gật gù đồng tình.
“Đáng tiếc tất cả đều chỉ là quá khứ. Nếu không nhờ có cổ trận duy trì thì chín ngọn núi này đều đã sụp đổ. Địa hình Thái Huyền Sơn rất vi diệu, có được thiên địa tạo hoá và lực lượng thần bí. Không có mấy người vào được tới chỗ này.”
Đúng là rất gian nan. Đầu tiên phải đi trên con đường hoàng tuyền, sau đó phải đánh bại Băng Sương Cự Long.
Tiểu Diên Nhi nói: “Ta càng lúc càng cảm thấy ngươi không đơn giản. Tiểu đạo đồng, sao ngươi hiểu biết nhiều như vậy?”
Đạo đồng chỉ cười cười không đáp.
Huyền Dặc đế quân nói: “Không biết Lục các chủ đến chỗ này để làm gì?”
Lục Châu không trả lời câu này mà chỉ nói: “Các ngươi không nên rời đi quá xa, lão phu đến Thái Huyền điện nhìn xem.”
Nói xong hắn đạp không hành tẩu, bay về phía Thái Huyền điện ẩn vào trong mây.
Khi Lục Châu bay lên không trung, giữa thiên địa xuất hiện vô số phi kiếm chằng chịt bay lượn quanh chín toà sơn phong.
“Thái Huyền Sơn kiếm trận, không cần lo lắng.”
Quả nhiên đám phi kiếm không tấn công bọn hắn mà chỉ bay theo một quỹ đạo nhất định, nhìn lên còn có vẻ náo nhiệt đẹp mắt.
“Chờ đi.” Huyền Dặc đế quân ngồi đả toạ tại chỗ, nhắm mắt dưỡng thần.
Trên Thái Huyền điện.
Lục Châu bước đi trên sàn nhà nứt toác, các hình ảnh rời rạc trong đầu từ từ hiện ra. Từng có vô số tu hành giả kịch chiến ở nơi này, cũng từng có vô số người hồn phi phách tán.
Máu tươi từng chảy tràn trong các kẽ hở dưới sàn nhà, nhưng cuối cùng đều bị năm tháng làm cho tiêu biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận