Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 965

Mạc Bất Ngôn nói:
“Ngoại trừ những thứ này, Viện trưởng đại nhân sẽ đích thân trình tấu lên bệ hạ xin xá tội cho Vân Sơn.”
“Tội?”
“Từ khi Diệp Chân và Trần Thiên Đô chết, mấy ngàn đệ tử trên Ngũ Chỉ Phong giải tán chỉ trong một đêm. Chuyện Phi Tinh Trai có thể bỏ qua, nhưng cái chết của Trần giáo tập Thiên Vũ Viện và phó thống lĩnh ngự lâm quân Lộ Chiến rất khó bàn giao. Viện trưởng đại nhân sẽ đích thân giải quyết việc này thay các vị, chuyện xảy ra ở Vân Sơn cũng có thể xoá bỏ. Chỉ là…” Mạc Bất Ngôn khẽ dừng lại một chút, “Chúng ta phải xác nhận xem các đệ tử Thiên Vũ Viện có ổn hay không.”
“Ngươi đến đàm phán hay là đến hỏi tội?” Tư Không Bắc Thần nhíu mày, giọng trầm xuống, “Đừng nói là Lục tiền bối không thể nào chấp nhận, ngay cả ta đây cũng sẽ không đáp ứng. Mạc Bất Ngôn, ngươi cho rằng Tư Không Bắc Thần ta là quả hồng mềm mặc cho ngươi bắt nạt?”
“Tư Không điện chủ xin đừng hiểu lầm. Viện trưởng đại nhân không muốn tăng thêm mâu thuẫn, mọi việc đều có thể thương lượng.” Mạc Bất Ngôn nói.
“Không cần thương lượng.” Vu Chính Hải nghiêm túc nói, “Trở về nói với Viện trưởng của các ngươi, ngươi không có tư cách nói chuyện với sư phụ ta. Ngày nào đó tâm trạng ta không tốt lại lôi bọn hắn ra giết cũng chưa biết chừng.”
Mạc Bất Ngôn giật mình quay sang nhìn Vu Chính Hải. “Các hạ cần gì phải hùng hổ doạ người?”
Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Kẻ hùng hổ doạ người chính là các ngươi.”
“Mong các vị cân nhắc cẩn thận, Thiên Vũ Viện không phải Phi Tinh Trai, càng không phải Vân Sơn.” Mạc Bất Ngôn nói.
Lúc này Lục Châu mới mở miệng, âm thanh chậm rãi mà trầm thấp:
“Ngươi tên gì?”
Mạc Bất Ngôn đáp: “Đại trượng phu đi không đổi tên về không đổi họ, Mạc Bất Ngôn.”
Vu Chính Hải khẽ nhíu mày, hắn đây là đang nhạo báng sư phụ dùng tên giả?
Lục Châu vẫn thản nhiên nói: “Mạc Bất Ngôn, nghe cho kỹ.”
“Xin rửa tai lắng nghe.”
“Hôm nay trảm hai mươi người để răn đe. Trở về nói với Viện trưởng nhà ngươi, nếu có thành ý thì tự mình đến nói chuyện với lão phu.” Lục Châu nói.
Trong lòng Mạc Bất Ngôn run lên, trợn mắt nhìn vị lão nhân này. Nói giết là giết, không hề coi Thiên Vũ Viện ra gì.
Con số hai mươi người này chính là số người kim liên giới đã bị hồng liên giới giết trong cuộc xâm lấn mấy ngày trước.
Mạc Bất Ngôn vội vàng khom người: “Lục tiền bối xin bớt giận! Chuyện này còn có thể thương lượng mà!”
Lục Châu không nhìn Mạc Bất Ngôn nữa mà chắp tay sau lưng đi ra khỏi đại điện. “Nhiếp Thanh Vân.”
Nhiếp Thanh Vân giật mình, trong lòng thấp thỏm.
“Còn cần lão phu phải tự mình động thủ?” Lục Châu hỏi.
Nhiếp Thanh Vân không còn lời nào để nói. Lục tiền bối làm vậy là quyết tâm muốn trói Vân Sơn vào chung một thuyền. Nếu Vân Sơn thật sự ra tay với người của Thiên Vũ Viện vậy thì sẽ chân chính đắc tội với cả Thiên Vũ Viện và triều đình.
Mạc Bất Ngôn đuổi theo đến cửa điện, đứng trước mặt Lục Châu nói: “Lục tiền bối, ngài có yêu cầu gì cứ việc nói. Vì sao cứ nhất định phải giết người chứ?”
Lục Châu trầm mặc một lát rồi hỏi: “Tu vi ngươi thế nào?”
Mạc Bất Ngôn hồi đáp: “Vãn bối bất tài, chỉ là cửu diệp hậu kỳ.”
Lục Châu khẽ lắc đầu. “Ngay cả Tư Không Bắc Thần và Nhiếp Thanh Vân còn không dám dùng thái độ này để nói chuyện với lão phu. Chỉ là cửu diệp… mà lại cả gan làm loạn.”
Lục Châu nâng tay, giữa các ngón tay hiện ra lam quang. Chưởng ấn mang theo một phần năm lực lượng phi phàm đánh về phía Mạc Bất Ngôn.
Mạc Bất Ngôn nhướng mày nâng hai tay lên đón đỡ, nhưng cương khí hộ thể của hắn chỉ trong tích tắc đã bị nghiền nát tan tành. Ầm!
Mạc Bất Ngôn bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống quảng trường bên ngoài chủ điện cách Lục Châu mười mét.
Tư Không Bắc Thần và Nhiếp Thanh Vân câm nín.
Hai người bọn họ tự nhận không thể đánh bại một vị cửu diệp hậu kỳ dễ dàng đến thế, huống chi người này còn là trưởng lão Mạc Bất Ngôn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nội tình cực kỳ thâm hậu. Mạc Bất Ngôn là thiên tài tu hành xuất thân từ Thiên Vũ Viện, rất có khả năng tấn thăng thập diệp trong tương lai, vậy mà ở trước mặt Lục Châu lại không chịu nổi một kích.
“Mạc trưởng lão!” Mười đệ tử Thiên Vũ Viện chạy vội ra ngoài đỡ Mạc Bất Ngôn dậy.
Sắc mặt Mạc Bất Ngôn kinh hãi, gian nan đứng lên, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng chảy ra máu tươi. Hắn cảm giác được hai tay mình đang không ngừng run rẩy sau cú va chạm vừa rồi. Nếu không nhờ có đệ tử đến đỡ thì Mạc Bất Ngôn nhất định đã ngã phịch xuống đất.
Cao thủ so chiêu, chỉ cần một chiêu đã minh bạch thực lực đối phương.
Mãi một lúc sau, Mạc Bất Ngôn mới có thể ổn định lại hơi thở. Hai cánh tay hắn khẽ động, đám đệ tử lùi sang hai bên.
Mạc Bất Ngôn sửa sang lại quần áo, bình phục tâm tình rồi chắp tay nói với Lục Châu: “Ta nhất định sẽ truyền lời lại cho Viện trưởng.”
Lục Châu im lặng không đáp. Mạc Bất Ngôn liếc nhìn đám đệ tử, hạ lệnh: “Mang đồ về. Chúng ta đi.”
Lúc này Vu Chính Hải đột nhiên lên tiếng: “Đồ vật để lại.”
Mí mắt Mạc Bất Ngôn nháy nháy liên hồi, hắn định nói gì đó nhưng nhịn lại. “Những vật này vốn là quà gặp mặt. Lục tiền bối chịu thu nhận, vãn bối vui mừng còn không kịp. Đi.”
Nhìn theo đám người Thiên Vũ Viện xám xịt rời đi, Tiểu Diên Nhi nắm tay Hải Loa đi đến cửa điện giảng dạy:
“Muội thấy chưa? Không đánh là không nghe lời. Về sau gặp phải loại người này chúng ta phải ra sức đánh. Người ta hay nói bạo lực không thể giải quyết được vấn đề, nhưng muội phải nghe lời sư tỷ, bạo lực chính là phương thức giải quyết vấn đề hiệu quả nhất.”
“Vâng, ta nhớ rồi cửu sư tỷ.” Hải Loa gật đầu.
Mọi người nghẹn họng.
Lục Châu nhíu mày, dạy dỗ cái kiểu gì thế này? Chẳng lẽ phải tách hai nha đầu này ra?
Mạnh Trường Đông nhìn vào đống phù chỉ trong rương, mừng rỡ nói: “Lục tiền bối, đây đều là cực phẩm phù chỉ đã được khắc hoạ sẵn trận văn, chúng ta có thể trực tiếp sử dụng.”
Lục Châu gật đầu. “Đồ vật rất tốt nhưng vẫn nên nghĩ biện pháp truyền tin tức đến kim liên giới thì hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận