Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1288

Đúng lúc này, Lục Châu hờ hững quay đầu nói với Phùng Khâu:
“Ngươi là người Thiên Hoả Môn?”
“Biết rồi còn hỏi làm gì?”
“Lúc trước ở Thiên Luân sơn mạch, người cướp viên Mệnh Cách Chi Tâm là người Thiên Hoả Môn các ngươi, tên là Phùng cái gì Hà?” Lục Châu hỏi.
“Ý ngươi là đại sư huynh Phùng Tử Hà?” Có người hỏi.
“Xem ra lão phu không có nhớ lầm.” Lục Châu gật đầu.
Phùng Khâu cẩn thận dò xét Lục Châu. Hắn cứ cảm thấy người trẻ tuổi này có chút vấn đề, nhưng đối phương có lời nói cử chỉ xuất chúng, phong thái bình tĩnh, trấn định thong dong, thoạt nhìn có vẻ là tu hành giả kỳ tài, tu vi có khi còn vượt xa đám người Vân Sơn. Thế là hắn cẩn thận hỏi:
“Ngươi không phải người Vân Sơn?”
Lục Châu lắc đầu.
Phùng Khâu cười ha ha một tiếng: “Tiểu tử, ngươi rất không tệ. Có hứng thú gia nhập Thiên Hoả Môn không?”
Lục Châu nói: “Ngươi cũng xứng?”
Ba chữ vừa thốt ra, bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt.
“Nếu không muốn thì tránh ra. Chuyện hôm nay không liên quan đến ngươi.”
Lục Châu lắc đầu: “Chúng ta còn chưa tính sổ xong đâu.”
Trong đám người đột nhiên có một thân ảnh xông ra, hai tay cầm đao, pháp thân xuất hiện.
Toà pháp thân cao hai mươi lăm trượng, đây là cường giả một Mệnh Cách, chờ thêm một đoạn thời gian hẳn có thể tiến vào Thiên Giới Bà Sa.
“Người trẻ tuổi, ngươi gây chuyện nhầm người!”
Đao cương của đối phương dài đến mấy trượng, chém thẳng về phía Lục Châu. Lục Châu đứng yên tại chỗ không thèm tránh né.
Ầm!
“Hả?” Cao thủ Thiên Hoả Môn cả kinh nhìn lại, phát hiện đao cương của mình dừng lại cách Lục Châu nửa tấc, làm cách nào cũng không chém xuống được nữa.
Mấy người Nhiếp Thanh Vân thầm hô không ổn. Đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, đây quả nhiên là cao thủ!
Lục Châu nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng.
Ầm!
Kim chưởng nhanh như thiểm điện đánh thẳng vào lồng ngực đối phương. Toàn thân hắn bay ra ngoài, lục phủ ngũ tạng đã bị chưởng ấn chấn vỡ.
“Kim chưởng?” Nhiếp Thanh Vân mừng rỡ nói, “Các hạ… là đệ tử Ma Thiên Các?”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trước mặt Phùng Khâu, Tinh Bàn to như thiên mạc che khuất bầu trời.
Phùng Khâu trợn tròn mắt: “Thiên Giới Bà Sa?!”
“Chạy!”
“Chạy mau!”
Đám người Thiên Hoả Môn vội vàng quay đầu bỏ trốn.
“Ngươi đi được sao?” Tinh Bàn bay ra tựa như thái sơn hạ xuống.
Oanh!
Hơn trăm tu hành giả Thiên Hoả Môn bị trọng thương ngã xuống.
Đám người Nhiếp Thanh Vân trợn tròn mắt, khó có thể tin nổi.
Phùng Khâu rốt cuộc ý thức được, vội vàng quỳ phịch xuống, dập đầu với Lục Châu: “Tiểu huynh đệ tha mạng! Tiểu huynh đệ tha mạng!”
“Ngươi gọi lão phu là gì?” Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, trầm giọng nói.
Rõ ràng xưng hô này khiến người ta khó chịu. Phùng Khâu cả kinh, chợt giật mình nhớ tới trong tu hành giới, người có Mệnh Cách nhất định là cao thủ, có khi đã sống mấy ngàn năm cũng không chừng. Trông mặt mà bắt hình dong là hành vi cực kỳ ngu xuẩn.
Hắn lập tức dập đầu phanh phanh xuống đất nói: “Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng!”
Lục Châu xoay người nhìn Nhiếp Thanh Vân: “Những người này các ngươi tự mình xử lý.”
Nhiếp Thanh Vân mừng rỡ nói: “Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ!”
Có tấm gương của Phùng Khâu, Nhiếp Thanh Vân đương nhiên không dám gọi người ta là tiểu huynh đệ, trừ phi là muốn chết.
Thế giới này thực lực vi tôn, những thứ khác như da mặt đều không cần tới.
“Tiền bối…” Nhiếp Thanh Vân lại nói.
“Có việc gì?”
“Ngài… đến từ Ma Thiên Các sao?”
Nhiếp Thanh Vân biết rõ Ma Thiên Các có thập đại đệ tử. Lần đầu Lục Châu giá lâm Vân Sơn, Hạ Trường Thu đã nói ra rả chuyện này bên tai hắn. Huống hồ gì Lục các chủ đã danh chấn thiên hạ, không ai là không biết.
Tuy vậy tu hành giới khác Địa Cầu ở chỗ không có ảnh chân dung để truyền bá rộng rãi khắp nơi, cho nên dù Lục Châu có thanh danh lớn nhưng không có mấy người nhận biết hắn.
Lục Châu hơi kinh ngạc, chuyện này mà cũng nhìn ra?
“Ngươi đúng là thông minh.”
“Quả nhiên ta đoán đúng rồi…” Trong lòng Nhiếp Thanh Vân điểm danh lại từng người trong thập đại đệ tử, cũng chỉ có một người hắn chưa từng gặp, lập tức chắp tay nói:
“Nhiếp Thanh Vân tham kiến bát tiên sinh.”
Đám đệ tử Vân Sơn nói theo: “Bái kiến bát tiên sinh.”
Lục Châu cau mày nói, “Tên khờ khạo kia sao có thể đánh đồng với lão phu?”
“Ách…”
Đúng là càng tô càng đen. Lục Châu cảm thấy không cần thiết phải nói cho toàn thiên hạ biết mình là Lục lão ma. Chỉ cần giải thích cho người Ma Thiên Các biết là đủ.
“Thôi, hôm nay lão phu nghỉ lại ở Vân Sơn một đêm.”
Thấy đối phương không giải thích, Nhiếp Thanh Vân không dám tiếp tục đoán mò nữa.
“Chuẩn bị phòng cho tiền bối.”
“Vâng.”
Lục Châu dặn dò: “Nhớ chuẩn bị một bộ trường bào vừa người.”
“Vâng.”
Lục Châu đi theo hai tên đệ tử dẫn đường, tiến về phía ngọn chủ phong.
Màn đêm buông xuống.
Một nữ đệ tử Vân Sơn đến trước cửa phòng Lục Châu nói khẽ:
“Đệ tử cầu kiến tiền bối.”
“Vào đi.”
Nữ đệ tử đẩy cửa tiến vào. Dung mạo nàng tươi trẻ xinh đẹp, dáng người như cành liễu, bước nhân nhỏ nhẹ duyên dáng như một con mèo.
Lục Châu đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa quay đầu nhìn nàng đã nhíu mày. Là nữ?
Nữ đệ tử nói: “Chưởng môn lệnh cho nô gia hầu hạ tiền bối, nhân tiện may đo trường bào cho ngài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận