Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 711

Thôi vậy, có còn hơn không, Lục Châu đành cất kỹ viên đá rồi nhìn lại giao diện thẻ đạo cụ.
Từ sau khi thăng cấp Hệ thống, Lục Châu vẫn chưa nghiêm túc xem thử thẻ đạo cụ mới có gì khác biệt. Sau khi mở rộng quyền hạn sử dụng thì có ưu việt gì hơn?
Lục Châu mở ra xem.
Ngoại trừ Thẻ Nguỵ Trang và Thẻ Dịch Dung được đưa vào thương thành để mua thêm thì không xuất hiện thêm loại thẻ mới nào.
Quá hố!
Vậy thì gia tăng quyền hạn cũng chỉ áp dụng với Thiên thư?
Lục Châu đóng giao diện Hệ thống lại, không vội vàng mua Kim Liên Khai Diệp. Nơi này là Đại Chính Cung, khai diệp ở đây rất dễ dẫn tới những phiền toái không cần thiết.
Lục Châu nhắm mắt lại định lĩnh hội Thiên thư, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ…
Có người đến gần?
Lục Châu tiếp tục thi triển lực lượng phi phàm của Thiên thư. Tiếng bước chân kia dường như đang đi qua đi lại trên bậc thềm ngoài đại điện, không giống như gian tế hay dị tộc.
Lục Châu mở rộng phạm vi sử dụng của thần thông thính lực, lực lượng phi phàm màu xanh nhạt quanh quẩn bên tai hắn.
Phạm vi thính lực mở rộng từ Đại Chính Cung đến Trường Thanh Cung gần đó, rồi lại tiếp tục mở rộng…
Khi Lục Châu còn định thử nghiệm điểm cực hạn của thính lực thì bỗng bên tai vang lên tiếng ù của gió, sau đó mọi âm thanh đều im bặt lại.
Lục Châu mở to mắt, lẩm bẩm: “Thần thông thính lực còn bị hạn chế?”
Phạm vi bao trùm không quá lớn, chỉ lớn cỡ hoàng cung mà thôi. Đương nhiên tu hành giả thông thường đều không làm được tới mức này. Nhưng đây là thần thông Thiên thư!
“Chẳng lẽ phải tiếp tục đề thăng quyền hạn mới có thể sử dụng toàn bộ?”
Hơn nữa Lục Châu phát hiện thần thông này cực kỳ hao tốn lực lượng phi phàm.
“Thôi, tiếp tục lĩnh hội Thiên thư vậy.” Lục Châu không định sử dụng lại thần thông gân gà này.
Đúng lúc đó, bên ngoài đại điện chợt truyền đến âm thanh: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lục Châu nghe được giọng nói quen thuộc đã biết là ai đến.
“Vào đi.”
Diệp Thiên Tâm mặc bạch y chậm rãi bước vào đại điện. Lục Châu mở mắt ra nhìn nàng. “Có chuyện gì?”
Diệp Thiên Tâm khom người nói: “Trong lòng đồ nhi có nghi vấn, muốn được thỉnh giáo sư phụ.”
“Nói đi.”
“Gần đây dù thương thế đồ nhi đã khôi phục nhưng khi làm việc vẫn luôn cảm thấy quá sức.” Diệp Thiên Tâm nói.
“Sinh cơ trong cơ thể ngươi bị Phù Ấn Kim Long hút đi, đương nhiên sẽ cảm thấy vô lực.”
Lục Châu đã lựa lời mà nói. Nếu là ăn ngay nói thật thì chính là, ngươi già rồi đó. Nhưng hắn không nói như vậy.
Diệp Thiên Tâm nói: “Theo lý luận tu hành hiện tại, sau khi đột phá có phải chúng ta sẽ được tăng thêm tuổi thọ không?”
“Đúng là như vậy.” Lục Châu gật đầu.
“Nếu đồ nhi khai cửu diệp có phải cũng sẽ được tăng thọ không?” Diệp Thiên Tâm ngẩng đầu nhìn sư phụ.
Nàng biết câu hỏi của mình rất lớn mật, chuyện về cửu diệp không phải ai cũng có lòng dạ truyền dạy cho người khác.
Lục Châu cũng nhìn nàng vài lần, trầm mặc một lát rồi nói: “Có thể tăng thọ. Ngươi đang tìm phương pháp tấn thăng cửu diệp?”
Diệp Thiên Tâm quỳ xuống, khẩn trương đáp: “Đồ nhi không dám đòi hỏi quá đáng.”
“Ngươi đã trở về sư môn, vi sư đương nhiên phải dạy dỗ ngươi thật tốt. Ngươi hỏi là bổn phận của ngươi, vi sư đáp cũng là bổn phận của vi sư. Không cần phải câu nệ như thế, đứng lên đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Độ trung thành tăng 1%.
[Ting ! chỉ đạo và dạy dỗ Diệp Thiên Tâm, thu hoạch được 500 điểm công đức.].
Diệp Thiên Tâm ngẩng đầu lên, trong mắt rõ ràng có một tia cảm động.
“Gần đây đồ nhi vẫn đang do dự.” Diệp Thiên Tâm tâm sự.
“Nói vi sư nghe.”
“Đồ nhi định trảm kim liên.” Diệp Thiên Tâm thành thật nói.
Lục Châu không mấy bất ngờ trước vấn đề này. Tu hành giả đã lên tới bát diệp có mấy ai không mong muốn bước vào cửu diệp?
“Bát diệp trùng tu lại từ nhất diệp, ngươi có cam lòng không?” Lục Châu hỏi.
“Có nhị sư huynh làm gương, có sư phụ đưa lối dẫn đường, sao đồ nhi có thể sợ hãi.”
Lục Châu vuốt râu nói: “Nhưng vi sư nghĩ là không cần.”
Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi: “Ý của sư phụ là…?”
“Dị thú Thừa Hoàng được ghi chép trong cổ tịch, có thể giúp tu hành giả sống đến hai ngàn tuổi… Có lẽ đây chính là phương pháp tấn thăng cửu diệp của riêng ngươi.”
Diệp Thiên Tâm nhớ lại từng chuyện xảy ra dưới đáy vực, đúng là tràn ngập sắc thái truyền kỳ không thể miêu tả nổi, có rất nhiều việc không thể giải thích theo lẽ thường.
Trước khi gặp được Thừa Hoàng, nàng thậm chí cho rằng nó không tồn tại.
Lục Châu tiếp tục nói:
“Kim liên hấp thu thọ mệnh, đây là chuyện mà cả tu hành giới đều công nhận. Nếu có thể thoả mãn được kim liên thì sẽ vượt qua đại nạn bát diệp. Chỉ là tuổi thọ con người nhiều nhất chỉ có một ngàn năm nên cho đến nay vẫn chưa có ai đột phá đại nạn cả.”
“Đồ nhi hiểu được. Thế nên sư phụ chính là vị cửu diệp đệ nhất đương thời.” Diệp Thiên Tâm đáp.
Khụ khụ.
Ngoài mặt Lục Châu tỏ ra thấu hiểu tất cả nhưng trong lòng lại rất bất đắc dĩ. Kim liên cần hấp thu bao nhiêu năm tuổi thọ mới tấn thăng lên cửu diệp, lão phu thật sự không biết rõ…
Cũng may tu hành giới không vì việc Lục Châu là cửu diệp mà nghĩ nhiều, tuyệt đại đa số mọi người đều đi theo con đường trảm kim liên.
“Thế nhưng Thừa Hoàng lại ẩn sâu trong Nguyệt Quang Lâm Địa, dưới đó có rất nhiều dị thú, cho dù là bát diệp cũng rất khó sống sót.” Diệp Thiên Tâm thở dài.
“Thừa Hoàng vốn thuộc về Bạch Dân, bí mật của nó chỉ có ngươi mới tìm ra được.”
“Đồ nhi minh bạch!”
[Ting ! chỉ đạo Diệp Thiên Tâm, thu hoạch được 500 điểm công đức.].
Lục Châu gật đầu. “Bích Hải Triều Sinh Quyết học đến đâu rồi?”
Diệp Thiên Tâm vội nói: “Đồ nhi cả gan, cầu sư phụ chỉ giáo.”
Cái miệng này của lão phu đúng là muốn ăn đòn! Lực lượng phi phàm không còn bao nhiêu đâu mà đòi thể hiện.
Đúng lúc này, Chư Hồng Cộng từ bên ngoài chạy tọt vào, hộc tốc nói: “Sư phụ, thất sư huynh gửi phi thư!”
“Đọc đi.”
Chư Hồng Cộng mở phi thư ra đọc nhỏ: “Sư phụ, chuyện ở Thần Đô hẳn là rất thuận lợi, đồ nhi tin rằng sư phụ có thể giải quyết ổn thoả mọi việc. Đồ nhi hiện đang châm ngòi ly gián đám người Nhu Lợi, Lương Châu có đồ nhi toạ trấn, sư phụ cứ yên tâm. Ngoài ra, đồ nhi còn nhận được một tin tức quan trọng: đế sư Đại Viêm rất có thể vẫn còn sống, hiện đang ở tại các nước dị tộc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận