Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1969: Nợ thì phải trả

Thượng Chương Đại Đế trừng to hai mắt như muốn lồi ra, nhìn chằm chằm vào hai tự phù.
Ô Hành, Huyền Dặc đế quân và đám người có mặt trong đại điện đều kinh hãi nhìn về phía Hải Loa…
“Sao… sao có thể?!”
Thượng Chương Đại Đế gian nan lui về sau một bước, khó lòng tiếp nhận nổi sự thật này, lắc đầu nguầy nguậy.
Thấy thái độ của hắn, Hải Loa thả tay áo xuống, hai tự phù lại bay trở vào cổ tay nàng rồi biến mất.
“Ta ẩn tàng ấn ký này là bởi vì… trên đời này ta chỉ có một mẫu thân tên là Lạc Tuyên. Về sau ta không còn thân nhân nào khác.” Lúc nói lời này, nàng vẫn vô cùng bình tĩnh bổ sung thêm hai chữ, “Vĩnh viễn.”
Thượng Chương đại điện lặng ngắt như tờ.
Chỉ có Hải Loa là vẫn đạm mạc như nước… Có lẽ nàng đã tưởng tượng tới tình cảnh này trăm ngàn lần mới có thể thuần thục như thế.
Thuần thục tới mức khiến người ta đau lòng.
Tiểu Diên Nhi rất muốn nói một câu an ủi nhưng lại sợ mình không biết nói chuyện, chỉ có thể cắn chặt răng im lặng.
Huyền Dặc đế quân tỉnh táo lại, phá vỡ yên tĩnh: “Nếu nàng thật sự là tai tinh, vậy bao nhiêu năm đã trôi qua, Thái Hư có biến cố gì không?!”
“Nếu nàng thật sự là tai tinh, vậy tràng hạo kiếp đâu? Chẳng lẽ là hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, là việc Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ?”
Trong giọng Huyền Dặc đế quân tràn đầy chất vấn và phẫn nộ. “Thượng Chương, bây giờ ngươi có cảm tưởng gì?!”
Thượng Chương Đại Đế lảo đảo lui lại ngồi phịch vào vương toạ, như người mất hồn không nói một lời.
Hải Loa xoay người nhìn Lục Châu, khom người nói: “Đồ nhi có hạt giống Thái Hư trên người, là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí điện thủ. Chiên Mông điện đang thiếu người… nếu sư phụ đồng ý, đồ nhi nguyện đến Chiên Mông điện làm điện thủ.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Nếu là chuyện khác, vi sư sẽ đồng ý. Nhưng việc này không được.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Ô Hành: “Ít nhất Chiên Mông điện không được. Nó vẫn rất ô uế.”
Ô Hành ngồi bệt xuống đất, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Lục Châu lạnh nhạt nhìn đám người rồi xoay người rời đi. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng đi theo sau.
Soạt.
Đám tu hành giả Thượng Chương điện ngăn trở ở lối ra, nhìn chằm chằm hai nàng. “Hai vị cô nương không được tự ý rời khỏi Thượng Chương!”
Lục Châu lật tay, Vị Danh Kiếm xuất hiện trong tay, hờ hững nói: “Đừng ép lão phu đại khai sát giới.”
Đám tu hành giả sợ hãi nhìn vũ khí trong tay Lục Châu đang tản ra lực lượng đáng sợ. Là hư cấp!
Không một ai dám tuỳ tiện ra tay với người nắm giữ vũ khí hư cấp.
“Để bọn họ đi.” Thượng Chương Đại Đế rốt cuộc mở miệng.
Đám tu hành giả Thượng Chương điện đồng loạt lui lại.
Lục Châu đạp không bay lên. Huyền Dặc đế quân, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đồng loạt theo sau.
...
Không biết đã qua bao lâu.
Ô Hành bò dậy, khom người nói với Thượng Chương: “Đại Đế bệ hạ, vãn bối phải trở về phục mệnh, không quấy rầy ngài nữa. Xin cáo từ.”
Đoàn người Ô Hành cấp tốc đi về phía cửa điện. Nhưng bọn hắn còn chưa kịp rời đi, Thượng Chương đã âm trầm nói: “Đã đến rồi thì đừng đi.”
Hai mắt Thượng Chương vẫn vô thần nhìn chằm chằm xuống mặt đất, cánh tay khẽ phất.
Không gian trong đại điện lập tức vặn vẹo, lôi kéo đoàn người Ô Hành trở về.
Phốc ! Đám người hộc máu.
Sắc mặt Ô Hành đại biến, quay đầu nói: “Đại Đế bệ hạ, ngài không thể tin lời bọn hắn!”
Thượng Chương không để ý tới Ô Hành, lạnh nhạt nói: “Mang hắn xuống. Phế đi.”
“Vâng.” Mấy tên tu hành giả Thượng Chương điện lập tức bay tới.
Ô Hành hét ầm lên: “Thượng Chương, ngươi dám?! Ngươi thật sự cho rằng Chiên Mông điện dễ bị bắt nạt? Nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của ta, tổ tiên ta sẽ không tha cho ngươi!”
Thượng Chương thản nhiên nói: “Đoạn tứ chi.”
“Vâng.”
Một đạo ấn ký bay ra đánh trúng ngực Ô Hành, toàn bộ tu vi hắn bị trói buộc. Bốn tên tu hành giả tóm lấy hắn. Rắc !
Ô Hành tứ phân ngũ liệt.
“Bản đế muốn hắn còn sống, để xem Ô tổ sẽ giải thích thế nào.” Thượng Chương nói.
“Vâng!”
Thượng Chương Đại Đế tiếp tục ngồi trên vương toạ, toàn thân vẫn lâm vào choáng váng.
Hắn quay đầu nhìn sang phía Khổng Quân Hoa. Nàng đã ngất đi từ lâu, được hai thị nữ đỡ lấy.
“Đưa phu nhân về nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Chờ Khổng Quân Hoa rời khỏi đại điện, Thượng Chương Đại Đế mới ngẩn người ngồi một mình trên vương toạ.
Trông hắn rất tỉnh táo. Tỉnh táo đến mức khiến người ta sợ hãi.
Không biết qua bao lâu, Thượng Chương đứng lên, hít sâu một hơi rồi nói: “Người đâu.”
Hai tu hành giả cấp tốc bước vào đại điện: “Xin Đại Đế phân phó.”
“Chuẩn bị liễn. Bản đế muốn đích thân tới Huyền Dặc điện một chuyến.”
“Vâng.”
“Chờ đã.” Thượng Chương lại căn dặn, “Việc này phải giữ bí mật, không thể truyền ra ngoài. Mặt khác, lấy đồ vật trong đạo trường ra đây.”
“Vâng.”
Tâm phúc bên cạnh Thượng Chương Đại Đế không khỏi kinh ngạc. Vật trong đạo trường rất hiếm người biết, nghe nói đó là bảo bối lưu lại cho người truyền thừa, có thể là cho vị điện thủ nhiệm kỳ kế tiếp, hoặc là một đệ tử nào đó trong tương lai kế thừa y bát của hắn.
Thượng Chương Đại Đế vẫn tiếp tục ở một mình trong đại điện cho đến khi phi liễn đã chuẩn bị xong.
Hắn ngồi phi liễn đến Phù Văn điện, nào ngờ Phù Văn điện bên phía Huyền Dặc lại cự tuyệt không cho hắn tới, thông đạo bị ngăn chặn.
Rơi vào đường cùng, Thượng Chương Đại Đế đành phải lệnh cho người khống chế phi liễn bay qua vạn dặm núi non.
Dù quãng đường có xa tít mù khơi, Thượng Chương Đại Đế cũng phải đi một chuyến.
Nợ thì phải trả.
Cùng lúc đó.
Tại Chiên Mông ở bắc vực lại xảy ra một sự kiện kinh thiên động địa.
Thời kỳ thượng cổ, Chiên Mông điện như mặt trời giữa trưa, huy hoàng vô cùng. Sau khi đại địa phân tách, Chiên Mông và cửu điện liên hợp, cùng tham dự vào “kế hoạch tiêu diệt Ma Thần”, mà điện chủ Chiên Mông điện đã vẫn lạc trong trận chiến đó.
Để ca tụng công tích của Chiên Mông điện, tại Chiên Mông có một tấm bia khổng lồ khen ngợi lịch sử huy hoàng của Chiên Mông điện chủ, lưu danh thiên cổ.
Nhưng lịch sử cũng chỉ là lịch sử. Dù là ở thời đại nào, không có điện chủ thì bọn hắn vẫn thấp hơn người khác một cái đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận