Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1171

Lục Châu vuốt râu nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của lão phu.”
Lục Châu không quá ưa thích loại cảm giác trò chuyện không đầu không đuôi này.
Thanh niên mặc bạch bào đứng cạnh Ninh Vạn Khoảnh quát lên: “Làm càn!”
Lời còn chưa dứt, Lục Châu đã đột ngột xuất chưởng. Chưởng ấn toả quang mang màu xanh thẳm bay về phía người thanh niên.
Ninh Vạn Khoảnh không nhìn thấy màu sắc chưởng ấn nhưng có thể cảm nhận được sức mạnh thần bí quái dị trong chưởng ấn, lập tức hô lên: “Tránh ra.”
Đáng tiếc người thanh niên lại sử dụng phương thức đỡ đòn.
Song chưởng nâng lên, bạch sắc Tinh Bàn xuất hiện trước mặt tạo thành tầng phòng ngự. Chưởng ấn đánh vào Tinh Bàn.
Ầm!
Tinh Bàn lập tức bị hõm vào, đập mạnh vào ngực người thanh niên khiến hắn bị đánh bay, máu tươi phun ra ướt đẫm vạt áo. Hắn lảo đảo lùi lại mười mét mới miễn cưỡng đứng vững.
Thẩm Tất âm thầm gật đầu, suýt tí nữa hắn đã quên Các chủ ngài nào có phải tu hành giả kim liên giới, rõ ràng là cao thủ lam liên giới nha!
Đương nhiên đây cũng chỉ là do hắn đoán mò mà thôi.
Nhìn thấy đối phương bị Lục Châu đánh một chưởng đã bị thương, dù Thẩm Tất không còn là thành viên Hắc Tháp cũng cảm thấy hả giận.
Đại khái chính là dễ chịu.
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Chưởng lực của các hạ rất mạnh.”
“Ninh Vạn Khoảnh, lão phu không có nhiều thời gian để lãng phí với ngươi. Nếu muốn sống thì thành thật trả lời câu hỏi của lão phu.” Lục Châu đạm mạc nói.
Ninh Vạn Khoảnh khẽ giật mình, cho tới bây giờ không hề có ai dám nói chuyện với hắn kiểu đó, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Tất đã lên tiếng:
“Nhắc nhở hai vị một chút, trước hai vị còn có một kẻ dám phách lối ương ngạnh trước mặt Lục tiền bối, hắn đã chết rồi. Tên hắn là Vũ Quảng Bình.”
Ninh Vạn Khoảnh cả kinh, hắn mở to mắt nhìn về phía trước nhưng vẫn không thể nhìn thấy gì. Hắn rất muốn nhìn xem lão nhân trước mắt rốt cuộc là người nào.
Bạch Tháp và Hắc Tháp tranh đấu rất nhiều năm, hai bên đều hiểu rõ thực lực đối phương. Hắn đương nhiên biết Vũ Quảng Bình mạnh đến cỡ nào.
Ninh Vạn Khoảnh hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Vũ Quảng Bình chết rồi?”
Thẩm Tất nói: “Các hạ đã nhận ra ta đến từ Hắc Tháp, vậy ta còn gạt các hạ làm gì? Chuyện này các hạ có thể tìm người chứng thực, có không ít người biết tin tức này. Ta phải nhắc nhở hai vị, Lục tiền bối không thích người lằng nhằng, đừng quá đề cao chính mình, nếu không chết thế nào cũng không biết.”
Lời này nói rất đúng, người thanh niên vừa ăn một chưởng chỉ biết im lặng, không còn chút nóng giận nào.
Ninh Vạn Khoảnh lại chắp tay thi lễ lần nữa: “Thì ra là cao nhân, đã đắc tội, mong lão tiên sinh thứ lỗi. Hai người chúng ta phụng mệnh đến kim liên giới, một là để phá hỏng phù văn thông đạo của Hắc Tháp, hai là…”
Hắn do dự một chút rồi tiếp tục nói: “Người Bạch Tháp bị giết ở đây, ta phải điều tra rõ ràng việc này. Tu hành giới đồn rằng việc này là do Hắc Tháp gây ra… nhưng ta không cho là vậy.”
Lục Châu gật đầu nói: “Lão phu cho ngươi hai lời khuyên.”
“Mời lão tiên sinh nói.”
“Thứ nhất, phù văn thông đạo này lão phu cần dùng đến. Thứ hai, mâu thuẫn giữa Hắc Tháp Bạch Tháp các ngươi đừng dây dưa đến kim liên giới, các ngươi bị giết cũng bởi vì tranh đoạt lợi ích với Hắc Tháp, không oán được ai.”
Ninh Vạn Khoảnh nghi hoặc nói: “Lão tiên sinh cần phù văn thông đạo để làm gì?”
“Lão phu làm việc còn phải báo cáo cho ngươi?”
Ninh Vạn Khoảnh xấu hổ cười: “Lão tiên sinh, làm vậy e là ta không cách nào bàn giao với trưởng lão hội.”
“Đó là việc của ngươi, không phải việc của lão phu.”
Ninh Vạn Khoảnh chỉ tay về phía toà phù văn thông đạo: “Phù văn thông đạo này có thể đi tới Hắc Tháp, cũng có thể đến hồng liên giới, việc này can hệ trọng đại, ta thật không thể nào bàn giao.”
Lục Châu khẽ nhíu mày: “Rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt!”
Bàn tay nâng lên, chưởng ấn màu xanh thẳm phiêu nhiên bay ra.
Lỗ tai Ninh Vạn Khoảnh giật giật, thân ảnh lùi về sau, Tinh Bàn tám Mệnh Cách xuất hiện chắn trước mặt hắn.
Ầm!
Ninh Vạn Khoảnh miễn cưỡng ăn một chưởng, kêu lên một tiếng đau đớn, trong lòng kinh hãi vô cùng. Cũng may Tinh Bàn của hắn chưa bị tổn hại.
“Không ngờ trong kim liên giới lại có cường giả bậc này.” Ninh Vạn Khoảnh nói, “Lão tiên sinh, cả đời này của ta không được nhìn thấy ánh sáng, tuy vậy ta vẫn muốn được lĩnh giáo lão tiên sinh hai chiêu. Đến giới hạn thì dừng.”
Lục Châu vuốt râu nhìn nam tử trung niên bị mù trước mặt.
Xem ra không phải người Bạch Tháp đều đáng ghét, người này tuy mắt mù nhưng làm việc lại quang minh lỗi lạc.
“Can đảm lắm.” Lục Châu nói, “Luận bàn thì miễn đi.”
“Hả?”
“Nếu ngươi có thể tiếp được ba chưởng của lão phu, lão phu sẽ không làm khó ngươi nữa.” Lục Châu nói.
Ninh Vạn Khoảnh nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu nói: “Được.”
Đây là cường giả tám Mệnh Cách, cũng là người mạnh nhất Lục Châu từng đối mặt. Trước đó phải dùng thẻ Một Kích Chí Mạng cường hoá, Lục Châu vẫn chưa có cơ hội phát huy thực lực của mình.
Thấy đối phương đồng ý, Lục Châu chậm rãi nâng tay lên.
“Chưởng thứ nhất, Phật môn, Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn.” Chưởng ấn này mang theo một phần tư Thái Huyền chi lực.
Chưởng ấn mang theo lam quang bay ra, Ninh Vạn Khoảnh gọi ra Tinh Bàn chắn trước mặt.
Ầm!
Tinh Bàn bị hõm vào trong.
“Sao có thể?!”
Ninh Vạn Khoảnh đột nhiên cảm thấy chưởng lực đã tăng hơn trước rất nhiều, rõ ràng năng lượng ba động không mạnh nhưng lực lượng lại vô cùng đáng sợ.
Dưới chân hắn hiện ra cương ấn, trượt về sau mấy trăm thước mới lảo đảo dừng lại, ổn định thân hình.
“Đại nhân!”
Mới chưởng thứ nhất đã đánh lui cường giả tám Mệnh Cách, còn đánh móp Tinh Bàn của đối thủ.
Thẩm Tất âm thầm gật gù, thực lực của Các chủ quả nhiên trên cả tám Mệnh Cách. Hắn ôm đùi chỉ có chuẩn.
Ninh Vạn Khoảnh đứng vững, cảm giác hai tay đã tê liệt, khí tức trong cơ thể hỗn loạn, khó chịu đến cực điểm.
Mới chưởng đầu đã gian nan như vậy, mấy chưởng sau còn vất vả thế nào? Ninh Vạn Khoảnh đột nhiên cảm thấy hối hận về quyết định của mình, nhưng việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể tiếp tục gánh vác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận