Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1607

Sắc mặt Trí Văn Tử cứng đờ. “Chuyện này…”
Triệu Dục thấy hắn còn dám có nghi vấn, không khỏi lắc đầu nói: “Ngươi ngu thật hay giả vờ ngu thế? Mệnh Cách còn có thể khôi phục, nhưng mạng không còn thì chính là kết thúc.”
Nguyên Lang bỗng nói: “Bọn hắn không có Mệnh Cách.”
“Thuật liên kết sinh mệnh chính là như vậy đó, giun đất không có xương cốt, bọn hắn cũng không có Mệnh Cách. Tất cả Mệnh Cách đều đã hoà làm một với thân thể bọn hắn rồi.”
“Vậy thì làm sao mà giết bọn hắn đây?!” Minh Thế Nhân mất hết kiên nhẫn nói.
Gâu gâu gâu!
Nguyên Lang xấu hổ cười một tiếng:
“Đừng tức giận, đừng tức giận, đao kiếm không có mắt… Giết bọn hắn rất đơn giản. Đạo môn phù chú thuật có thể trói buộc thuật liên kết sinh mệnh. Một khi thuật này bị chấn vỡ, giết bọn hắn còn đơn giản hơn là giết một Thiên Giới Bà Sa bình thường.”
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử ngồi bệt xuống đất, sắc mặt xám ngoét.
Minh Thế Nhân gật đầu: “Kỳ thực có giết chết hay không cũng không quan trọng. Mỗi ngày lôi bọn hắn ra, tháo thành mấy khối để luyện đao pháp cũng là một biện pháp hay. Ừ, cứ làm như thế.”
Minh Thế Nhân mang theo Ly Biệt Câu vọt tới. Trí Văn Tử sợ hãi, cao giọng hô lên: “Xin chờ một chút!”
“Chờ cái rắm!”
Ầm!
Minh Thế Nhân đạp hắn bay vèo ra sau.
Trí Văn Tử té lăn dưới đất, trên ngực đau đớn khó nhịn. Người này đúng là làm việc không theo sáo lộ gì hết. Nói đúng hơn, nguyên một đám người này đều như thế… Không một kẻ nào đáng tin cậy, Trâu Bình cũng vậy, mà Phạm Trọng cũng thế!
Hắn mặc kệ đau đớn trên cơ thể, vội vàng nói: “Huynh đệ chúng ta chỉ có một cái mạng! Ta muốn dùng bí mật để trao đổi với lão tiên sinh!”
“Ngươi cho là mình có tư cách để đàm phán?” Minh Thế Nhân hừ lạnh nói.
“Lui ra.” Lục Châu nói.
“A? Sư phụ, đám người này không đáng tin đâu.”
Trí Văn Tử thấy tình huống không ổn, không thèm nói điều kiện đã vội tiết lộ: “Trong kim bài của Triệu công tử có ẩn giấu một bí mật động trời!”
Triệu Dục nghẹn họng. Cái quái gì vậy?
Lục Châu nhìn lại kim bài trong tay, có chút bất ngờ. “Bí mật gì?”
“Tiên đế có tổng cộng bốn khối kim bài, trong mỗi một khối đều cất giấu một phần tàng bảo đồ.” Trí Văn Tử cấp tốc nói.
Chẳng trách kim bài không chế tạo đặc ruột, làm Lục Châu cảm thấy nó nhẹ hơn mức bình thường. Thì ra bên trong có vấn đề.
Lục Châu bóp một cái. Kim bài nứt ra.
Giữa kim bài quả nhiên có một khe hở, bên trong khe hở giấu một tấm vải nhỏ.
Lục Châu rút tấm vải ra, mở ra xem. Bên trên đúng là một bức địa đồ không hoàn chỉnh, chỉ có một phần tư.
Triệu Dục kinh ngạc nói: “Sao ta lại không biết?!”
Trí Văn Tử nói: “Hẳn là Thích phu nhân chưa có nói cho ngươi biết.”
Triệu Dục không nói gì nữa.
“Bản đồ này chôn giấu bảo bối gì?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Ta không biết… Việc này chỉ có Thích phu nhân biết thôi.”
“Đây chính là lý do vì sao ta còn được sống đến hôm nay sao?” Triệu Dục lảo đảo lui lại một bước.
“Thích phu nhân không nói gì với ngươi à?” Trí Văn Tử hỏi.
Triệu Dục lắc đầu.
Nào chỉ không nói cho hắn, mẫu thân thậm chí còn chưa từng tiết lộ trong kim bài có ẩn giấu bí mật.
Lục Châu nhìn địa đồ một lát rồi nói: “Mẫu thân ngươi sắp tỉnh lại rồi, đến lúc đó hỏi sẽ biết thôi.”
Trí Văn Tử kinh ngạc nói: “Thích phu nhân tỉnh rồi sao?”
Lục Châu liếc nhìn Trí Văn Tử: “Nếu đã không muốn nàng ta tỉnh lại thì vì sao không giết luôn đi?”
“Việc này…”
“Nếu ngươi chịu thành thật khai báo, lão phu sẽ tha cho các ngươi một con đường sống.” Lục Châu nói. Trực giác nói cho hắn tấm tàng bảo đồ này không hề đơn giản.
Trí Văn Tử cúi đầu nói: “Bệ hạ không đành lòng.”
“Ha ha ha!” Triệu Dục đột nhiên bật cười, bị câu nói này của Trí Văn Tử làm cho giận đến điên người. “Quá buồn cười rồi!!”
Đám người thở dài.
Nói theo một cách nào đó, nếu không nhờ có Tần Đế che chở, Triệu Dục đã sớm chết… Nhưng Tần Đế kỳ thực không hề quan tâm đến đứa con này, mặc kệ hắn bị tất cả mọi người đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Lục Châu nói: “Nếu đã như vậy, ngươi về nhắn cho Tần Đế, bảo hắn đến gặp lão phu.”
Trí Văn Tử sửng sốt, nhưng ngã một lần đã khôn ra, hắn run rẩy đáp: “Vâng.”
Nói xong, cố nhịn xuống đau đớn kịch liệt, Trí Văn Tử run giọng hỏi: “Hiện tại… ta có thể đi được không?”
Lục Châu phất tay.
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử dìu nhau đằng không bay lên. Mấy chục tu hành giả lập tức theo sau bay về phía chân trời.
Trâu Bình nhìn theo hai huynh đệ Song Tử, rất muốn há mồm mắng to: Dòng thứ hại người!!
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Trâu Bình: “Đoạn thời gian này, ngươi lưu lại đây đi.”
Trâu Bình cảm thấy trong lòng nặng như đeo đá. Quả nhiên ta không được rời đi dễ dàng như vậy.
Trâu Bình giải thích: “Tất cả những việc này là kế hoạch của Trí Văn Tử, ta chỉ là… đến hỗ trợ.”
“Phong bế tu vi.” Lục Châu nói.
Trâu Bình thở dài một tiếng, đẩy người bên cạnh ra, ho khan một trận rồi đứng thẳng người lên, khí phách nói:
“Ta có thể lưu lại, nhưng các huynh đệ của ta không liên quan gì đến việc này, hãy để bọn hắn rời đi. Nếu không ta tình nguyện tự bạo tất cả Mệnh Cách!”
“Ngươi đang uy hiếp lão phu?”
“Cầu sinh mà thôi.” Trâu Bình đáp.
Đám người Ma Thiên Các lui lại.
Chín mươi bảy tên phi kỵ đều là dũng sĩ trên chiến trường, lập tức đồng thanh nói: “Chúng ta nguyện ý chết cùng tướng quân!”
Soạt!
Chín mươi bảy người đồng loạt quỳ xuống, khiến người khác phải lau mắt mà nhìn.
Ban đầu mọi người chỉ cảm thấy bọn hắn là một đoàn đội có tu vi cao và đồng nhất, nhưng bây giờ xem ra đoàn quân này đoàn kết hơn trong tưởng tượng của mọi người nhiều.
Đúng lúc này, trên bầu trời xa xăm đột nhiên có một đội ngũ mấy trăm người bay tới.
Phạm Trọng nhìn thoáng qua rồi nói: “Cấm quân.”
Mấy trăm cấm quân đột nhiên xuất hiện ở chỗ này là ý gì?
Không bao lâu sau, đội ngũ cấm quân đã đến trên bầu trời Triệu phủ.
Phạm Trọng nói: “Việc này giao cho ta đi.”
Hắn vừa định bay lên giải quyết sự tình này, Lục Châu đã giận dữ vung tay. “Không cần!”
Quá tam ba bận, không thể tiếp tục tha thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận