Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1699

Nhạc Kỳ vọt vào trong địa cung, nhìn thấy đám người Tư Vô Nhai liền nói: “Hậu duệ Hoả thần, tới đây.”
Năm ngón tay vồ lấy, Tư Vô Nhai té trên mặt đất từ từ bay lên không trung. Hai mắt hắn đang nhắm nghiền, toàn thân máu me be bét.
Nhạc Kỳ vung tay đánh vào phần bụng Tư Vô Nhai. Hắn rất kích động, hạt giống Thái Hư lập tức sẽ là của hắn!
Ầm!
Tay Nhạc Kỳ bị một cỗ lực lượng ngăn cản.
Nhạc Kỳ kinh ngạc nhìn… Không biết từ bao giờ Lục Châu đã xuất hiện bên cạnh hắn, bàn tay tóm chặt lấy cổ tay hắn.
“Hả?”
“Nên kết thúc rồi.”
Năm ngón tay Lục Châu bộc phát toàn bộ lực lượng Thiên Tướng.
Rắc!
Nhạc Kỳ hét lên một tiếng thảm thiết, bộc phát quy tắc Thánh nhân.
Lục Châu không hề bị lay động, Nhạc Kỳ vừa xuất hiện trở lại, Lục Châu lại đánh ra một chưởng!
Ầm!
Nhạc Kỳ bay ngược ra ngoài, con ngươi co rụt lại, trong lòng vô cùng kinh hãi. Đây là loại lực lượng gì? Thánh nhân?
Hắn chỉ vừa mới tiến vào cấp độ Thánh nhân, còn chưa hiểu rõ về cảnh giới này. Nhưng nếu đối phương không phải Thánh nhân thì làm sao lại mạnh như vậy?
“Trông chừng Tư Vô Nhai!”
Lục Châu bỏ lại một câu rồi bay vọt ra ngoài đuổi theo Nhạc Kỳ, hư ảnh không ngừng loé lên.
Thần thông khứu giác, thần thông thị giác, Vô Lượng Thôi Diễn, Vô Lượng Thần Ấn, Túc Trụ Tùy Niệm, Phật Tổ kim thân…
Đủ các loại thần thông sử dụng toàn bộ lực lượng Thiên Tướng ào ào xuất hiện, như thần phật hàng lâm.
Lực lượng Thánh nhân vừa chạm vào Lục Châu đã chủ động tiêu tán, không còn sót lại chút nào.
Nhạc Kỳ quá hoảng sợ, quát lớn: “Thánh vật Ma Thần! Định cho ta!”
Quang mang màu u lam kia bay về phía Lục Châu, lam sắc điện quang truyền vào Phật Tổ kim thân, đột nhiên giao hoà với tầng kim quang bên ngoài.
Nhạc Kỳ run rẩy nói: “Ma… Ma Thần?!”
Trên mặt Lục Châu không chút biểu cảm, xuất hiện trước mặt hắn, một trăm chưởng ấn xuất hiện, mỗi chưởng ấn mang theo toàn bộ lực lượng Thiên Tướng đánh vào người Nhạc Kỳ.
Phanh phanh phanh…
Thân thể Nhạc Kỳ bay ra thật xa. Lục Châu vẫn không dừng lại, tiếp tục đánh ra một trăm chưởng nữa!
Phanh phanh phanh… Nhạc Kỳ phun máu như mưa.
Thẻ Thiên Tướng vừa ra, ai dám tranh phong? Hoàn toàn là bật hack.
Nhạc Kỳ không còn chút lực phản kháng nào, hắn tự động đưa cổ tới, toàn thân run lẩy bẩy nói:
“Ta phục, ta phục, ta phục… tha, tha cho ta…”
Rắc!
Năm ngón tay Lục Châu vặn xoắn, cổ Nhạc Kỳ đứt ra. Vẫn không giáng Mệnh Cách?
“Lão phu xem xem ngươi còn chống đỡ được bao lâu?!”
Nhạc Kỳ liều mạng bộc phát toàn bộ lực lượng, hư ảnh xuất hiện đầy trời, nhưng dù hắn trốn ở chỗ nào, Lục Châu vẫn có thể phát hiện ra rồi xuất chưởng.
Mỗi một chưởng đều đánh vào đan điền khí hải của hắn.
Ông !
Rốt cuộc hắc sắc liên toạ bị Lục Châu cưỡng ép bức ra.
Trong chớp nhoáng, Lục Châu lấy ra Vị Danh Kiếm, truyền vào toàn bộ lực lượng Thiên Tướng rồi hung hăng chém vào Mệnh Cung.
Một kiếm hủy thiên diệt địa.
Rắc!
Hắc sắc liên toạ bị chém thành hai nửa. Dư uy tản ra tứ phía khiến đại địa đứt gãy, tạo thành vô số khe rãnh.
“A!”
Nhạc Kỳ kêu thảm thiết. Nguyên khí phong bạo càn quét toàn bộ Trọng Minh Sơn, càn quét Vô Tận Hải…
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện tại lối vào địa cung. Túc Trụ Tùy Niệm thần thông!
Một toà kim phật ngồi ngay ngắn chắn ở lối vào địa cung, kim phật cao hai trăm trượng, lóng lánh kim quang đến chói mắt, ngăn trở toàn bộ dư uy của cơn nguyên khí phong bạo.
Lục Châu xoay người nhìn về phía đám người Hoàng Thời Tiết, đánh ra vô số thần thông trị liệu chứa đầy lực lượng Thiên Tướng.
Thương thế trên thân bốn người Hoàng Thời Tiết, Lý Cẩm Y, Tư Vô Nhai và Giang Ái Kiếm khỏi hẳn trong chớp mắt.
Không bao lâu sau, nguyên khí phong bạo biến mất, Phật Tổ kim thân cũng biến mất.
Thân thể Nhạc Kỳ từ trên không trung rơi xuống, nện vào mặt đất. Mà lúc này, các loại thần thông của Lục Châu cũng tiêu tán.
...
Trọng Minh Sơn lại trở về yên tĩnh như trước.
Lục Châu thản nhiên đi về phía Nhạc Kỳ, lạnh lùng hỏi: “Đã phục chưa?”
Hai mắt Nhạc Kỳ vô thần, trong mắt hoàn toàn ảm đạm. Nỗi sợ hãi đã đánh tan tự tin của hắn. Hiện tại hắn như đám bùn nhão, không còn chút năng lực chống cự.
Hắn khổ tâm tu hành nhiều năm, nhận bao cực khổ mới trở thành Thánh nhân… Nhưng mà hiện tại đã chẳng còn gì.
Hắn chỉ làm Thánh nhân chưa tới nửa canh giờ, đây là sỉ nhục lớn tới mức nào đối với một tu hành giả Thái Hư như hắn?
“Phục.” Nhạc Kỳ hồi đáp.
“Bây giờ biết phục cũng không quá muộn.” Lục Châu đạm mạc nói.
Phốc !.
Nhạc Kỳ khí huyết công tâm, phun ra một ngụm máu.
Muộn! Quá muộn!
Nếu nói sớm một chút đã không khổ như vậy!
“Mặc kệ ngươi làm cái gì, trong mắt lão phu ngươi đã là người chết, sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt.”
Nhạc Kỳ lại kêu lên một tiếng đau đớn.
“Ta, ta đến từ Thái Hư… ta, ta là ngự thú sư của Thái Hư… ta là người Thánh, Thánh Điện…”
Ầm!
Lục Châu đạp xuống một cước. Âm thanh của Nhạc Kỳ im bặt, giọng như nghẹn lại, rốt cuộc không phát ra được một tiếng nào nữa.
“Ồn ào đến cực điểm.”
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 50.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 5.000 điểm.] Điểm thưởng tiểu thánh.
Lục Châu thu chân về, nhìn chằm chằm vào thi thể Nhạc Kỳ.
Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y đứng tại lối vào địa cung, kinh sợ đến ngây người.
Bọn họ nhìn thấy Lục Châu nhìn Nhạc Kỳ, sau đó lấy ra Thái Hư Kính chiếu xuống rồi gật gù, sau đó lại lấy ra Vị Danh Kiếm chém tan nát cỗ thi thể, lúc này mới thu tay lại.
Từ trong thân thể Nhạc Kỳ bay ra một cái bình hình trụ tròn.
[Thu hoạch được thánh vật Thời Chi Sa Lậu.].
Hoàng Thời Tiết cùng Lý Cẩm Y đều nghẹn họng.
Trong lòng bọn họ không khỏi cảm thán, tu vi đề thăng không có nghĩa là tâm tính thay đổi nha… Vẫn là Cơ lão ma chẳng khác chút nào!
Lục Châu một bước đi ngàn mét, xuất hiện trước mặt Dương Kim Hồng.
Dương Kim Hồng đã sợ hãi tới mức cứng đờ, hai chân run như cầy sấy, toàn thân ngồi bệt dưới đất.
Lục Châu hờ hững nhìn hắn, ngàn vạn kiếm cương xuất hiện, ầm ầm bổ xuống, xuyên thủng thân thể Dương Kim Hồng.
Vù vù vù.
Lúc này, trên bầu trời xa xăm xuất hiện một đám đông tu hành giả.
Lục Châu nhìn sang. Lần này là viện quân của hắn tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận