Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2109: Quang luân thứ hai

“Sư muội, đi!” Ngu Thượng Nhung nhanh chóng đến bên cạnh, tóm lấy cánh tay Chiêu Nguyệt nói.
Trạng thái hư hoá của Chiêu Nguyệt biến mất, ý thức trở nên thanh tỉnh.
“Đừng hòng rời đi!” Người kia lấy một địch ba, ngăn trở đòn tấn công của Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Diệp Thiên Tâm, lớn tiếng nói:
“Nàng ta không thể đi được, các ngươi bị lừa rồi. Nàng ta nắm giữ hạt giống Thái Hư, sẽ cướp đi khí tức Thái Hư của Trứ Ung, nếu nàng ta đi Thiên Khải Chi Trụ sẽ sụp đổ, Thái Hư cũng sụp theo, đến lúc đó chúng ta đều sẽ chết!”
Ngôn ngữ là thứ có thể mê hoặc nhân tâm, đặc biệt là khi phần Thiên Khải Chi Trụ tại Thái Hư đã vỡ nát, đám người lập tức do dự. Trứ Ung đế quân không có ở đây, bọn hắn nên làm như thế nào?
“Các ngươi không được đi!” Tu hành giả Trứ Ung điện lần lượt bay lên ngăn trở xung quanh.
“Chờ đế quân trở về rồi bàn bạc kỹ hơn, nếu đã lĩnh ngộ xong đại đạo thì gấp gáp rời đi làm gì?”
Sắc mặt mấy người Vu Chính Hải trầm xuống, nhìn về phía đám người. “Các ngươi dám chống lại mệnh lệnh của Thánh Điện?”
“Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ Thánh Điện giao cho, bây giờ chỉ yêu cầu các ngươi đừng rời đi, chờ đế quân trở lại nói chuyện.” Một người lên tiếng.
Lúc này tên tu hành giả đã ra tay với Chiêu Nguyệt cũng lạnh lùng nói: “Các ngươi chỉ là đại đạo thánh, có bản Chí Tôn ở đây, các ngươi đừng hòng càn rỡ!”
Ông !
Một toà pháp thân xuất hiện phóng thẳng lên trời, pháp thân cao vời vợi hơn bốn ngàn trượng, ít nhất nắm giữ một quang luân.
Nhìn thấy toà pháp thân Chí Tôn, đám người lộ vẻ kinh sợ. Ngay khi Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không biết nên ứng phó ra sao, nơi xa bỗng truyền tới một giọng nói uy nghiêm:
“Trang Mặc, Vũ Hoàng bảo ngươi đến sao?”
Trang Mặc? Vũ Hoàng? Đám người bất ngờ nhìn về phía Trang Mặc.
Ánh mắt Trang Mặc sắc bén nhìn về phía người vừa lên tiếng, chỉ thấy đối phương đang bay lướt tới, gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Sắc mặt Trang Mặc lộ vẻ khó coi: “Giải Tấn An?”
Giải Tấn An hừ lạnh một tiếng: “Đại Uyên Hiến đang thiếu nhân thủ, ai cho ngươi rời đi?”
“Thì ra là người Đại Uyên Hiến?!”
“Đại Uyên Hiến không ở chỗ của mình, chạy tới Thái Hư làm gì?”
“Hừ, ta còn tưởng Trứ Ung chúng ta xuất hiện nhân tài, hoá ra là gian tế. Ta còn đang không hiểu sao người này trông lạ mắt thế, đúng là hồ đồ!”
Đám người bừng tỉnh đại ngộ. Nếu đối phương thật sự là Chí Tôn của Trứ Ung điện thì đã lộ diện từ lâu rồi.
Thấy đám người chất vấn, Trang Mặc trầm giọng nói: “Giải Tấn An, ngươi chỉ là một tên đạo thánh lại dám ở trước mặt bản tôn ăn nói linh tinh?”
Giải Tấn An lắc đầu nói: “Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Ta còn nhớ rõ trước kia ngươi quỳ trước mặt ta, bái ta làm thầy nha.”
“Làm càn!” Một đạo cương ấn đánh tới.
Giải Tấn An lăng không xoay chuyển tránh né cương ấn kia.
Trang Mặc nói: “Ngươi đã không còn là Chí Tôn năm đó, đây là cái giá mà một tên tuỳ tùng của Ma Thần như ngươi phải trả. Tu hành giả Trứ Ung đều đang ở nơi này, vậy mà ngươi vẫn dám ló mặt ra? Đúng là to gan!”
Đám người nhìn về phía Giải Tấn An. Người này không phải đến từ Đại Uyên Hiến à, sao bây giờ lại thành tuỳ tùng của Ma Thần?
Giải Tấn An hừ một tiếng: “Ngay cả Vũ Hoàng cũng không dám có thái độ này với ta, ngươi chỉ là một tiểu Chí Tôn cũng dám cuồng vọng như vậy?”
Trang Mặc rốt cuộc bị chọc giận. Pháp thân của hắn đánh ra mấy đạo chưởng ấn tấn công Giải Tấn An.
Đúng lúc này, một đạo quang trụ từ phía chân trời phá không đánh tới. Quang trụ bắn thẳng vào pháp thân của Trang Mặc.
Trang Mặc biến sắc lùi về sau, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo, hắn hoảng sợ nhìn về phía quang trụ vừa bắn ra.
Tại chân trời, một thân ảnh lăng không lơ lửng xuất hiện, trầm giọng nói: “Người nào dám chống lại ý chỉ của Thánh Điện sẽ bị trừng phạt.”
Trang Mặc thu hồi pháp thân, cố nhịn đau đớn, khom người nói: “Ôn… Ôn chí tôn!”
Lúc này đám người mới ý thức được người vừa ra tay chính là Ôn Như Khanh. Ôn Như Khanh nhìn Trang Mặc nói: “Cút về Đại Uyên Hiến, bớt quản chuyện của Thái Hư đi.”
“Vâng!”
Trang Mặc lại hộc ra một ngụm máu, cụp đuôi chạy về phương xa.
Ôn Như Khanh nhìn Chiêu Nguyệt, cười nói: “Chúc mừng Chiêu Nguyệt cô nương hoàn thành đại đạo.”
“Đa tạ.” Chiêu Nguyệt gật đầu.
Ôn Như Khanh không tiếp tục ở lại mà hoá thành hư ảnh rồi biến mất.
Đám tu hành giả Trứ Ung điện nào dám ngăn cản nữa, cấp tốc tránh ra thành một lối đi.
“Đi!” Mấy người Vu Chính Hải lập tức bay đi, bóng ảnh biến mất ở phía chân trời.
Đêm xuống, trên Ma Thiên Các.
Lục Châu nghe được âm thanh năng lượng cộng hưởng, bèn mở mắt ra xem. Hoá ra đạo quang luân thứ hai đã xuất hiện!
“Quang luân?!”
Hắn kinh ngạc vô cùng. Theo lý thì càng về sau quang luân càng khó xuất hiện mới đúng, vậy mà đạo quang luân thứ hai lại hình thành nhanh như thế?
“Lực lượng của tứ đại nội hạch quả nhiên huyền diệu.”
Dựa theo số lượng năng lượng còn lại, nếu hấp thu toàn bộ tứ đại nội hạch có thể mở ít nhất sáu cái quang luân. Bây giờ Lục Châu đã rất hài lòng về tốc độ tu hành của kim pháp thân.
Hắn quay đầu nhìn về phía lam pháp thân. Quả nhiên vẫn chưa mở ra mảnh liên diệp thứ mười lăm.
“Đã không thể khai diệp, vậy thì khai Mệnh Cách thôi.” Lục Châu lấy Thiên Hồn Châu của Viễn Cổ Băng Sương Long ra. “Thiên Hồn Châu của sinh vật viễn cổ, mong là đừng khiến lão phu thất vọng.”
Lam pháp thân đã là hai mươi bảy Mệnh Cách, sử dụng xong sẽ mở ra được bao nhiêu Mệnh Cách đây?
Cạch!
Lục Châu nhét Thiên Hồn Châu vào lam liên, sau đó tiếp tục nhắm mắt lĩnh hội Thiên thư. Cho đến hôm nay, ba phần tư lực lượng Thiên Tướng đã chuyển hoá thành lực lượng Thiên Đạo.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thái dương dâng lên.
[Ting ! ký chủ lĩnh hội Thiên Tự Quyển một ngàn lần, thu hoạch được một tấm Thẻ Tấn Cấp.].
Tiếng thông báo đã rất lâu chưa nghe thấy bỗng vang lên. Lục Châu mở mắt, trong tay xuất hiện tấm Thẻ Tấn Cấp.
Lần trước khi thẻ này xuất hiện, Lục Châu lựa chọn đề thăng thần thông đại na di. Lần này hắn sẽ chọn thần thông nào đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận