Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1237

“Ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi…” Người trẻ tuổi lại uống thêm một ngụm nước.
“Muốn lão phu cứu ngươi cũng được, nhưng phải thành thật trả lời mấy câu hỏi của lão phu.”
“Không thành vấn đề.” Người trẻ tuổi thẳng thắn đáp.
“Vì sao ngươi lại đến hắc liên giới?” Lục Châu hỏi.
“Xui xẻo chớ sao. Lúc nhỏ ta đi qua một khu rừng, nhìn thấy một vòng sáng. Khi đó ta không hiểu gì, chỉ vì tò mò nên mới bước vào, đột nhiên bị đưa đến đây.”
“Ngươi tên gì?”
“Triệu Tam.”
“Ta cho ngươi thêm một cơ hội nói sự thật.”
“Triệu Tam mà, ta thật sự tên là Triệu Tam.”
“Lão phu không thích nhất là mấy người nói dối.” Lục Châu xua tay. “Đuổi ra.”
Vu Chính Hải “Vâng” một tiếng, lập tức động thủ.
Người trẻ tuổi vội vàng xua tay, cúi đầu uỷ khuất nói: “Đừng đừng, ta… ta tên là… Triệu Hồng Phất.”
Lục Châu nói: “Một nữ tử như ngươi vì sao phải cải nam trang?”
Vu Chính Hải đầu đầy dấu hỏi chấm?
Triệu Hồng Phất lúng túng: “Lão tiên sinh… ngài, ngài đã nhìn ra rồi sao…”
Lục Châu không trả lời mà chờ đợi đáp án của nàng.
Triệu Hồng Phất nói: “Nữ tử ở bên ngoài hành tẩu rất nguy hiểm, cải nam trang thì sẽ dễ sống hơn, ta chỉ muốn tránh né đám truy binh kia.”
“Vì sao bọn hắn lại muốn giết ngươi?”
“Ta đến từ kim liên giới, bị người ta phát hiện ra… Lời này là thật, ta không có gạt ngươi đâu lão tiền bối!” Triệu Hồng Phất cuống quýt giải thích.
Nàng thật sự là người kim liên giới. Điểm này Lục Châu biết rất rõ, dưới Chân Thực Chi Nhãn, không ai có thể che giấu điều này.
Triệu Hồng Phất chợt nhớ tới kim sắc cương khí của Vu Chính Hải, vội nói:
“Vì sao các ngươi lại lưu lạc ở chỗ này? Không sợ bị người ta làm thịt hay sao?”
Vu Chính Hải xem thường nói: “Ai dám ra tay với chúng ta?”
Triệu Hồng Phất bỗng lắc đầu: “Không đúng, tu vi người kim liên giới không có cao như vậy.”
“Là do ngươi rời đi quá lâu.” Vu Chính Hải nói.
Triệu Hồng Phất cũng không nghĩ nhiều, bèn hỏi: “Các vị có trở về không?”
“Đương nhiên sẽ trở về, nhưng không phải bây giờ.” Lục Châu đáp.
“Ta có thể giúp các vị! Nhưng điều kiện tiên quyết là các vị giúp ta vượt qua một kiếp này đã.” Triệu Hồng Phất nói.
Vừa dứt lời, ngoài khách điếm xuất hiện nhiều thân ảnh lăng không lơ lửng, tiếng bước chân dày đặc truyền đến từ phía thang lầu.
Vu Chính Hải cau mày nói: “Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao lại có nhiều người truy đuổi ngươi như vậy?”
Triệu Hồng Phất đưa tay lên miệng suỵt một cái, nàng nhìn quanh rồi lắc mình chui vào phía sau màn cửa, thân ảnh biến mất.
Ầm ầm ầm.
“Mở cửa! Kiểm tra theo thông lệ. Mở cửa ra nhanh lên!”
Lục Châu ra hiệu cho Vu Chính Hải tiến đến mở cửa.
Vu Chính Hải đẩy cửa ra, lập tức có mấy tên thị vệ mặc khôi giáp tiến vào, sau đó một nam tử cầm quạt lông mặc bạch bào, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong thủng thẳng đi tới.
Nam tử hờ hững nhìn thoáng qua Vu Chính Hải và Lục Châu rồi phất tay: “Lục soát.”
"Ngươi nói lục soát là lục soát?"
Vu Chính Hải vươn tay đánh ra một chưởng, kim sắc cương khí bộc phát, ngoại trừ bạch bào nam tử bị đẩy ra ngoài cửa thì những người còn lại đều bị chấn bay ra ngoài, đụng gãy lan can rơi xuống lầu.
Bạch bào nam tử kinh ngạc nói: “Kim sắc cương khí?”
Vu Chính Hải không phải kiểu người thích làm trò mèo, che che giấu giấu, hắn chỉ thích trực tiếp xuất thủ.
“Xéo đi.”
Bạch bào nam tử nhíu mày, đứng ngoài cửa chắp tay nói: “Ta là Dương Ngọc Trần của Đại Viên vương đình, mong các hạ đừng ngăn cản quan gia làm việc.”
Vu Chính Hải nói: “Ngươi nghe không hiểu tiếng người?”
Dương Ngọc Trần cau mày nói: “Các hạ thật sự muốn ngăn cản?”
Lúc này Lục Châu mới mở miệng: “Các ngươi muốn bắt ai?”
Dương Ngọc Trần nhìn về phía lão nhân ngồi trong phòng, cảm giác được đối phương dễ nói chuyện hơn, bèn chắp tay nói:
“Lão nhân gia, chúng ta không có ý mạo phạm, các vị đến từ kim liên giới là khách của chúng ta. Chuyện vừa rồi xin bỏ qua, người chúng ta muốn mắt là phạm nhân của vương đình, mong lão nhân gia dàn xếp giúp.”
“Tại sao muốn bắt người đó?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
“Người này ẩn nấp trong cung nhiều năm, thu hoạch được rất nhiều tin tức cơ mật.” Dương Ngọc Trần đáp.
“Tin tức cơ mật?”
“Thứ cho ta không thể nói rõ.”
“Nơi này các ngươi không thể lục soát, vẫn nên đến phòng khác kiểm tra thì hơn.” Lục Châu nói.
“Việc này…”
Dương Ngọc Trần đưa mắt nhìn quanh, cố gắng tìm xem Triệu Hồng Phất có thể trốn ở đâu. Đáng tiếc gian phòng rất lớn, có rất nhiều ngóc ngách có thể ẩn thân.
Hắn thậm chí còn thử cảm nhận khí tức trong phòng nhưng vẫn không phát hiện được gì.
“Lão tiên sinh, ta phải phụng mệnh làm việc, đắc tội.”
Ầm!
Vu Chính Hải đánh một chưởng vào bờ vai Dương Ngọc Trần. Hai chân Dương Ngọc Trần đạp đất, vững vàng kháng trụ một chưởng này.
Quạt lông vung lên, chi chít phù ấn bay ra như ruồi nhặng lao vào giữa phòng.
“Đại Huyền Thiên Chưởng!”
Oanh!
Dương Ngọc Trần chợt cảm thấy áp lực gia tăng gấp bội, toàn bộ ấn phù đều bị chưởng ấn cuốn ra ngoài.
Phanh!
Dưới lực va chạm cực mạnh, Dương Ngọc Trần va vào lan can rơi xuống dưới lầu.
Hắn lồm cồm bò dậy, trừng to mắt nhìn Vu Chính Hải: “Các ngươi là ai?”
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Toàn bộ quan binh dưới lầu lập tức rút đao, trên bầu trời có mấy chục tu hành giả bay vọt tới.
Vu Chính Hải chắp tay sau lưng nói: “Trước khi ta động sát tâm, tốt nhất là cút xa một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận