Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1884: Chỉ có ta không biết ta là Ma Thần

Minh Ban đại thần quân giận dữ quát: “Một tên thánh nhân nho nhỏ lại có thủ đoạn như vậy.”
Đồ Duy Đại Đế đưa tay ngăn đám người lại, nhìn về phía Lục Châu: “Ngươi tên là gì?”
Lục Châu thấp giọng thở dài một tiếng.
Thường đi bên bờ sông có ngày ướt giày, câu này quả nhiên không sai. Hôm nay lão phu nhận thua.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía Đồ Duy Đại Đế: “Ngươi tên là gì?”
Minh Ban đại thần quân, Minh Đức trưởng lão và Khương Văn Hư đồng thời nhíu mày.
Minh Đức trưởng lão trầm giọng nói: “Có đại thần quân và Đại Đế ở đây, cho dù Bạch Đế muốn bảo vệ ngươi thì ngươi cũng phải quỳ xuống!”
Vù! Minh Đức trưởng lão vung ra một đạo chưởng ấn.
Lục Châu thi triển lực lượng Thiên Tướng chống đỡ. Nhưng hắn chỉ là thánh nhân, có thêm lực lượng Thiên Tướng mới miễn cưỡng đỡ được một chiêu này.
Cự lực đẩy Lục Châu bay lùi về sau trăm mét mới ổn định được thân hình.
Khâm Nguyên vọt tới đỡ lấy Lục Châu: “Lục các chủ, không sao chứ?”
“Lão phu không có việc gì.” Lục Châu lắc đầu đáp.
Minh Ban đại thần quân tức giận đánh ra một đạo quang trụ: “Chỉ là một tên thánh hung nho nhỏ, cút ngay!”
Khâm Nguyên đẩy Lục Châu ra, hai cánh chập lại che chắn thân thể.
Ầm! Nó bị bắn ngược ra sau rồi trượt xuống. Liên tục tránh né thánh quang tẩy lễ khiến Khâm Nguyên cảm thấy đuối sức.
Minh Thế Nhân ngây ngốc. Lần đầu tiên hắn cảm giác được bản thân mình vô năng thế nào. Đứng trước mặt cường giả tuyệt thế, hắn vô lực như một đứa trẻ, hoàn toàn không giúp được gì cho sư phụ.
Lục Châu tức giận ngẩng đầu nhìn lên trời: “Có việc gì thì nói với lão phu đây.”
“Chỉ bằng ngươi? À không, nếu ngươi chịu giao nha đầu kia ra thì có lẽ sẽ được chết thống khoái hơn một chút.” Minh Đức trưởng lão nói.
Khương Văn Hư nhìn sang: “Nha đầu kia là đồ đệ của hắn?”
“Đúng vậy.”
“Ta còn tưởng là cao nhân tuyệt thế gì, thì ra chỉ là một người tầm thường như vậy.” Khương Văn Hư thản nhiên nói.
Lục Châu nhìn về phía Khương Văn Hư. Hắn vốn không biết người này là ai, nhưng cảm giác được khí tức trên người đối phương bèn hỏi: “Ngươi là Khương Văn Hư?”
Khương Văn Hư có chút kinh ngạc: “Ngươi nhận ra ta?”
Lục Châu khẽ hừ một tiếng: “Lão phu giết ngươi một lần, đương nhiên có thể giết thêm lần thứ hai.”
Khương Văn Hư cảm thấy rất buồn cười, nhưng vì Đồ Duy Đại Đế đứng bên cạnh nên không dám cất tiếng cười to.
Đồ Duy Đại Đế thấy thái độ của Lục Châu cường ngạnh, không khỏi mỉm cười: “Thú vị thật. Chỉ là thánh nhân mà lại có đảm lượng đối địch Thái Hư. Can đảm lắm.”
Lục Châu nhìn về phía Đồ Duy Đại Đế. Không biết vì sao trong đầu Lục Châu lại cảm thấy người này có chút quen thuộc nhưng lại không cách nào nhớ ra, bèn hỏi:
“Ngươi chính là Đồ Duy Đại Đế của Đồ Duy điện?”
“Làm càn!” Minh Ban đại thần quân đánh ra một đạo sóng âm.
Lục Châu lăng không xoay chuyển, song chưởng vươn ra ngăn lại. Sóng âm đẩy Lục Châu lùi ra xa ngàn mét. Minh Thế Nhân và Khâm Nguyên lập tức lùi theo.
Đám người Minh Ban, Đồ Duy Đại Đế và Bát Thánh Đường cũng thuấn di theo, tiếp tục lơ lửng quan sát Lục Châu.
“Ngay cả một chiêu âm công yếu nhất của bản thần quân mà ngươi cũng không đỡ nổi, còn dám làm càn trước mặt Đại Đế?!” Minh Ban trầm giọng nói, “Nếu không phải vì nha đầu kia, bản thần quân đã nghiền xương ngươi thành tro.”
Trong mắt hắn, Lục Châu đã là người chết. Đệ đệ Hồng Tiệm bị Lục Châu giết, chỉ cần tìm được nha đầu kia thì hắn sẽ phanh thây xẻ thịt đối phương.
Đồ Duy Đại Đế thở dài nói: “Bản đế không có nhiều thời gian.”
Minh Ban gật đầu: “Ta hiểu được.”
Hắn phất tay, một ngàn vũ nhân Bát Thánh Đường lập tức xông tới.
“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao ra nha đầu kia. Nếu không ngươi chết rồi, Thái Hư vẫn có biện pháp tra tìm ký ức của ngươi.”
Trong mắt Khâm Nguyên mang theo vẻ lo lắng và tuyệt vọng. Minh Thế Nhân thấp giọng hô một tiếng: “Sư phụ…”
Cũng chính lúc này.
Lục Châu đạm nhiên đạp đất bay lên, trên mặt không có biểu tình, đôi mắt sáng như tinh hà.
“Tìm đường chết!” Minh Đức trưởng lão đánh ra một đạo cương ấn.
Mà Lục Châu thì bóp nát tấm thẻ Chí Tôn trong tay. Hắn cũng không rõ tấm thẻ này mạnh cỡ nào, nhưng dù kết quả là gì, Lục Châu cũng sẽ dùng toàn lực ứng phó.
“Hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu.” Lục Châu thản nhiên nói.
Tấm thẻ vỡ vụn, cương ấn của Minh Đức trưởng lão đánh vào người Lục Châu.
Thiên Ngân trường bào và một cỗ lực lượng nhàn nhạt ngăn trở cương ấn, khiến nó nhanh chóng tiêu tán, Lục Châu vẫn bình yên vô sự.
“Hả?”
Lúc này, toả thiên trận mà Bát Thánh Đường bố trí đột nhiên hình thành một vòng xoáy màu đen khổng lồ. Vòng xoáy cấp tốc hội tụ lực lượng từ bốn phương tám hướng, dùng tốc độ cực nhanh hoà làm một thể với Lục Châu.
“Đây là cái gì?” Minh Ban nghi hoặc.
Đồ Duy Đại Đế thì hăng hái nhìn, vừa kinh ngạc vừa tò mò.
Mái tóc Lục Châu tung bay, lực lượng lan tràn ra khắp toàn thân, đôi mắt ánh lên hắc quang khiếp người. Ngay sau đó, hắc quang chuyển đổi hoá thành điện hồ màu xanh lam. Lam đồng nở rộ, toàn thân Lục Châu ánh lên lam quang nhàn nhạt.
Ông !
Sau lưng Lục Châu xuất hiện một toà pháp thân đỉnh thiên lập địa màu xanh lam đậm. Phía sau pháp thân là Tinh Bàn ba mươi sáu Mệnh Cách toả ra hào quang loá mắt.
Biểu tình kinh ngạc trên mặt Đồ Duy Đại Đế hoá thành ngưng trọng, sau đó là sợ hãi. Hắn đã biết đối phương là ai.
“Ma Thần?”
Khâm Nguyên ngẩng đầu, kích động nói: “Cung nghênh Ma Thần đại nhân tôn quý trở về!”
Khâm Nguyên quỳ một gối xuống, tay phải khoác lên vai trái với vẻ vô cùng thành kính, trái tim đập thật nhanh trong lồng ngực. Nó biết rõ… Ma Thần đại nhân đã trở về!
Ánh mắt ngạo mạn của Minh Ban đại thần quân đột nhiên trợn trừng, chấn động đến ngây người.
Mà lúc này, Lục Châu động.
Không gian vặn vẹo, một cỗ lực lượng chí cường ập tới khiến Minh Ban và Đồ Duy Đại Đế lập tức vận dụng đạo lực lượng để lùi về sau.
Lục Châu thân toả lam quang xuất hiện giữa Minh Đức trưởng lão và Khương Văn Hư.
Hai tay vươn ra, một trái một phải tóm lấy cổ hai người. Mỗi cánh tay kéo dài ra trăm mét, lam quang điện hồ lấp loé vờn quanh.
“Ma… Ma Thần?!” Minh Đức trưởng lão thất thanh hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận