Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1394

Lục Châu nhìn ba viên Mệnh Cách Chi Tâm, lại thêm hai viên của Hổ Giao và U Minh Lang Vương, tổng cộng hắn có năm viên Mệnh Cách Chi Tâm cấp thú vương.
Nhưng không có nghĩa là toàn bộ số này đều có thể sử dụng, mà phải căn cứ vào thuộc tính và đặc điểm của từng loại để dùng. Nếu mù quáng khai Mệnh Cách mà dùng lung tung thì chỉ tổ lãng phí.
Ngày hôm sau, Tiêu Vân Hoà trở về kinh đô.
Vừa vào Dưỡng Sinh điện, hắn đã lấy Lam Thuỷ Tinh ra, cười nói:
“Lục huynh, vì mấy viên Lam Thuỷ Tinh này mà ta tốn không ít sức lực.”
Hắn vừa cười vừa dâng Lam Thuỷ Tinh lên cho Lục Châu. Lục Châu tiện tay vung lên, ba phần Lam Thuỷ Tinh bay vào tay hắn.
[Pháp thân thứ hai: tập hợp đủ Lam Thuỷ Tinh, 7 phần 9.].
Lục Châu gật đầu nói: “Gọi ra Mệnh Cung đi.”
Tiêu Vân Hoà lập tức gọi ra liên toạ. Lục Châu thi triển lam liên ẩn chứa Thái Huyền chi lực trị liệu Mệnh Cung cho hắn.
Tiêu Vân Hoà cảm thụ được sinh cơ mênh mông cường đại trong lam liên, khu vực Mệnh Cung bị tổn hại đang chậm rãi khôi phục. Tuy tốc độ phục hồi không thể so với lần đầu tiên trị liệu nhưng vẫn rất khả quan, khiến tâm tình hắn vui vẻ rất nhiều.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, trị liệu kết thúc.
Lục Châu nhìn xuống Mệnh Cung của Tiêu Vân Hoà, còn hai khu vực bị tổn hại.
“Tu dưỡng thêm một đoạn thời gian, miễn cưỡng cũng khôi phục được một Mệnh Cách nữa.” Lục Châu nói.
“Có thể phục hồi một Mệnh Cách ta đã rất hài lòng rồi, sao dám yêu cầu xa vời.” Tiêu Vân Hoà kích động vái Lục Châu một cái thật sâu.
Lục Châu hỏi: “Ngươi ước định với Hạ Tranh Vanh, có đủ lòng tin không?”
Ý tứ chính là, có thể kéo dài thời gian thêm một chút, đợi thực lực khôi phục về mười một Mệnh Cách thì việc đánh bại Hạ Tranh Vanh sẽ không còn là vấn đề.
Tiêu Vân Hoà nói: “Xin Lục huynh yên tâm, hắn là do một tay ta dạy dỗ, năm đó nếu không vì trúng quỷ kế của hắn thì người như hắn sao có thể là đối thủ của ta. Huống chi bây giờ hắn cũng chỉ còn mười Mệnh Cách.”
“Ngươi không sợ hắn lại dùng kế hiểm?”
Lục Châu không hiểu rõ con người của Hạ Tranh Vanh, nhưng sau vài lần tiếp xúc, Lục Châu cảm thấy người này rất cẩn thận, thà rằng co đầu rụt cổ cũng không chịu rời khỏi khu vực trận pháp.
Tiêu Vân Hoà nói: “Ta sẽ không tái phạm sai lầm cũ.”
“Ngươi giao Lam Thuỷ Tinh cho lão phu, có thể đề ra yêu cầu… kể cả việc lấy mạng Hạ Tranh Vanh.” Lục Châu thản nhiên nói.
Đây là khẩu khí của cường giả.
Tiêu Vân Hoà nói: “Đây là ân oán giữa ta và hắn, nếu mượn tay Lục huynh để giải quyết vấn đề thì ta sẽ gặp tâm kết khó giải.”
“Thôi vậy.”
Lục Châu vừa dứt lời, bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói của Tiểu Diên Nhi: “Sư phụ, tứ sư huynh trở về rồi!”
“Bảo hắn tiến vào.”
Không bao lâu sau, Tiểu Diên Nhi đỡ Minh Thế Nhân khập khiễng đi vào, trên mặt mang theo vẻ thống khổ.
Vào Dưỡng Sinh điện, Minh Thế Nhân quỳ xuống đất nói:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ! Đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, đã mang Lam Thuỷ Tinh về!”
Lục Châu xoè tay ra.
Minh Thế Nhân cung kính dâng Lam Thuỷ Tinh lên.
“Để muội.” Tiểu Diên Nhi cầm lấy Lam Thuỷ Tinh đưa tới trước mặt Lục Châu, “Sư phụ, tứ sư huynh chịu không ít khổ cực, bị thương khắp người, còn bị rất nhiều cao thủ vây đánh.”
Minh Thế Nhân mỉm cười, khoát tay nói: “Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới… Đây là việc đồ nhi phải làm, tuyệt không dám đòi khen thưởng.”
“Vi sư có nói sẽ khen thưởng à?” Lục Châu nói.
“Đồ nhi không có ý đó, đồ nhi chỉ muốn nói đây là bổn phận của đồ nhi, không đáng nhắc tới.” Minh Thế Nhân vội giải thích.
“Thương thế sao rồi?”
“Vết thương nhẹ thôi… Đồ nhi cảm thấy mình vẫn có thể ra ngoài giết một ít hung thú, sư phụ không cần lo lắng.”
“Đã vậy thì, bên ngoài kinh đô còn một ít hung thú tàn dư, ngươi ra xử lý đi.”
“Á?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không… không có… Đồ nhi, đồ nhi đi ngay…” Minh Thế Nhân tủi thân ấm ức, thất thểu rời khỏi Dưỡng Sinh điện.
Sư phụ làm sao vậy? Đã không ban thưởng cho một viên Mệnh Cách Chi Tâm cấp thú vương nào, lại còn muốn ta đi xử lý hung thú?
Tiểu Diên Nhi nhìn quanh rồi lập tức chạy theo hắn ra ngoài, líu lo nói: “Tứ sư huynh, chân huynh hết què rồi hả?”
“Ui da… đau, đau quá nè…”
[Pháp thân thứ hai: tập hợp đủ 9 phần Lam Thuỷ Tinh.].
[Nhiệm vụ hoàn thành.].
[Thu hoạch được Lam Thuỷ Tinh hoàn chỉnh, sau khi sử dụng có thể kích hoạt tiềm lực, cần 300.000 điểm công đức.].
Lục Châu nghe được tiếng nhắc nhở cuối cùng, khẽ nhíu mày.
Tiêu Vân Hoà đứng đó, không rõ Lục Châu đang nghĩ gì. Nhìn theo bóng lưng Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi rời đi, hắn nói:
“Lục huynh có đồ đệ tài giỏi như thế, thật khiến người ta ao ước. Ta tốn mười năm mới tìm được ba phần Lam Thuỷ Tinh, vậy mà hắn chỉ tốn có nửa năm đã tìm được hai phần. Khó được, khó được…”
Lục Châu nghe vậy bèn nói: “Nửa năm? Ngươi nghĩ hắn tốn nửa năm thời gian?”
Tiêu Vân Hoà cười nói: “Vậy là ba, năm năm? Ta biết ngay mà.”
“Nghiệt đồ.” Lục Châu nói, “Hắn đã tìm được Lam Thuỷ Tinh chỉ sau một tháng, lại vì ham chơi biếng làm mà muốn kéo dài suốt nửa năm mới về phục mệnh. Công bù tội, lão phu để hắn đi thanh lý hung thú là muốn cho hắn một chút giáo huấn.”
Tiêu Vân Hoà cạn lời.
Kinh đô thật không cách nào sống nổi!
Vất vả lắm mới khôi phục lại mười Mệnh Cách, vừa trở về đã liên tiếp bị bạo lực tinh thần, ai mà chịu được?
Lục Châu quay đầu nhìn Tiêu Vân Hoà, nghi hoặc hỏi: “Ngươi có tâm sự?”
“Không có, không có…” Tiêu Vân Hoà xua tay nói, “Tuy Mệnh Cung đã được trị liệu nhưng vẫn cần tu dưỡng điều tức, ta không làm mất thời gian của Lục huynh nữa. Xin cáo từ.”
“Mời tự nhiên.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Sau khi Tiêu Vân Hoà rời đi, Lục Châu mở giao diện nhiệm vụ lên, xem phần giới thiệu.
“Pháp thân thứ hai cần 300.000 điểm công đức mới kích hoạt được?”
Hiện tại chỉ còn hơn 440.000 điểm, át chủ bài đã hết sạch. Tiêu 300.000 thì chỉ còn có 100.000, không đủ hợp thành thẻ cao cấp. Nhưng bù lại tu vi Lục Châu sẽ được đề thăng lên nhiều.
Lục Châu ngồi xếp bằng, mặc niệm một tiếng: “Kích hoạt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận