Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1757: Hạn mức cao nhất của Mệnh Cung

Tầng bình chướng quỷ dị đột nhiên xạ kích ra một đoàn lam sắc năng lượng, bao phủ lấy toàn thân Đoan Mộc Sinh, mang hắn bay vào trong bình chướng!
Máu tươi trên người Đoan Mộc Sinh cấp tốc biến mất, nguồn năng lượng to lớn hội tụ vào trong đan điền khí hải hắn.
“Vậy… vậy mà cũng được?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
Chư Hồng Cộng trợn tròn mắt: “Sớm, sớm biết như thế… ta cũng tự tìm đường chết!”
Ông !
Năng lượng không ngừng ba động.
“Hạt giống Thái Hư.”
Đám người ngẩng đầu nhìn về phía Đoan Mộc Sinh.
Lục Ngô có thính lực nhạy bén, tỏ vẻ xem thường nhìn sang chỗ khác, khẽ lẩm bẩm: “Có gì mà ngạc nhiên.”
Đối với người đã biết chân tướng, điều này đúng là không có gì phải kinh ngạc.
Nhưng trừ các đồ đệ ra, người trong Ma Thiên Các đều không biết được thập đại đệ tử đều có hạt giống Thái Hư. Lúc trước khi Đoan Mộc Sinh bị Lục Ngô mang đi, người biết hắn có hạt giống cũng chỉ có mấy người Lam Hi Hoà và Ninh Vạn Khoảnh.
Lúc này, tử long trên hai tay Đoan Mộc Sinh đột nhiên bay ra, lượn vòng quanh người hắn.
Khí tức Thái Hư nồng đậm bức lực lượng suy bại ra, ngoài ra còn có một đoàn bạch khí cũng không ngừng xoay tròn. Tổng cộng ba loại năng lượng từ từ giao hoà với nhau.
Đoan Mộc Sinh đột nhiên mở to mắt, hít sâu một hơi rồi nhìn quanh bốn phía. Thấy ánh mắt ân cần lo lắng của mọi người, Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hỏi:
“Ta… ta bị làm sao à?”
Lục Châu cau mày nói: “Ngươi đúng là to gan! Ngươi coi việc tự tìm đường chết là dũng khí sao?”
“Đồ nhi…” Đầu óc Đoan Mộc Sinh trống rỗng.
Lục Châu khiển trách: “Nếu phải dùng tử vong để đổi lấy cái gọi là tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ, vậy lão phu thà rằng không cần!”
Đoan Mộc Sinh lắp bắp nói: “Đồ nhi biết sai… Đồ nhi, đồ nhi trong lúc nóng đầu đã không khống chế được bản thân…”
Trên không trung đột nhiên xuất hiện một bóng người, người đó cúi đầu quan sát tầng lam sắc bình chướng và Đoan Mộc Sinh đang trôi nổi bên trong.
Đám người ngẩng đầu. Thấy bóng người kia, ai nấy đều căng thẳng như lâm đại địch.
Lục Châu nói: “Đế Nữ Tang?”
Trong mắt Đế Nữ Tang hiện lên vẻ kinh ngạc: “Vậy mà lại được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng… còn có hạt giống Thái Hư nữa chứ.”
“Ngươi có nghi vấn gì?” Lục Châu cau mày. Hắn không thể không đề phòng Đế Nữ Tang sinh lòng mơ ước hạt giống Thái Hư. Đó chắc chắn sẽ là một trận huyết chiến.
“Ta chỉ là tò mò không hiểu vì sao hạt giống Thái Hư lại xuất hiện trên người hắn. Trông hắn vừa ngây ngốc vừa ngu ngơ, chỉ là có chút dũng khí.” Đế Nữ Tang không thể lý giải nổi.
Hài tử nhà mình bị người khác chê bai, vừa nghe đã thấy khó chịu.
Lục Châu trầm giọng nói: “Việc này thì có liên quan gì đến ngươi?”
Đế Nữ Tang lắc đầu: “Đúng là không có.”
“Vậy ngươi xuất hiện ở đây làm gì?”
“Hơn ba trăm năm trước, có một kẻ vô cùng hèn mọn đã thi triển Ẩn Nặc Thuật cực mạnh, lén lút tiến vào Thiên Khải Chi Trụ và trộm đi hạt giống Thái Hư. Ta muốn nhìn xem hắn có phải là người đó hay không.” Đế Nữ Tang nói.
Lục Châu nhíu mày. Ngươi đang mắng lão phu?
Sau đó Đế Nữ Tang lắc đầu nói: “Không giống… không hề giống.”
Lục Châu hỏi: “Ngươi có nhìn thấy kẻ đã ăn cắp hạt giống Thái Hư không?”
“Chỉ nhìn có một lần. Lúc đó ta đang ngồi trên tang thụ xem náo nhiệt, có một đám nhân loại nhàm chán nào đó đánh nhau với người trong Thái Hư, suýt nữa hủy luôn tang thụ của ta. Phương pháp ẩn nấp của kẻ đó quá lợi hại, trước đây ta chưa từng gặp phải. Dường như hắn biết rõ nhân loại không thể đến gần Hoàn Hình hồ nên đi vòng qua. Hắn có mái tóc trắng xoá, ăn mặc lôi thôi lếch thếch.”
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu nói:
“Dù sao thì người trộm đi hạt giống Thái Hư cũng không phải tam sư huynh nhà ta. Loại người trộm cướp này Ma Thiên Các khinh thường làm bạn, càng sẽ không làm ra hành vi xấu hổ như vậy. Ta khinh !”
Lục Châu: ?
Đế Nữ Tang nói: “Hạt giống Thái Hư rơi vào tay các ngươi có lẽ chính là do số mệnh sắp đặt.”
Nàng nhìn ba loại lực lượng không ngừng giao thoa rồi hội tụ vào đan điền khí hải của Đoan Mộc Sinh, không bao lâu sau, trên thân hắn đã toát ra khí tức Thái Hư nồng đậm.
Đoan Mộc Sinh hạ xuống đất, thương thế trên người đã khỏi hẳn.
Lục Châu không chú ý tới Đoan Mộc Sinh mà tiếp tục hỏi: “Trước kia ngươi thấy hạt giống Thái Hư bị đánh cắp, vì sao không ngăn cản?”
“Sao phải ngăn cản?” Đế Nữ Tang hỏi lại.
Lời này của nàng khiến Lục Châu ngoài ý muốn. “Có được hạt giống Thái Hư tất thành Chí Tôn. Ngươi không muốn có nó sao?”
“Ta?”
Đế Nữ Tang buông thõng hai tay, váy dài rủ xuống, biểu tình trên mặt có vẻ chán nản. “Ta đã không còn khả năng giống như một nhân loại bình thường.”
Nói xong nàng bồi thêm một câu, “Đừng hỏi lại việc này, ta sẽ tức giận.”
Hiển nhiên việc này đã chạm đến bí mật trong lòng nàng.
Đoan Mộc Sinh cảm giác biến hoá trong cơ thể, bàn tay vồ một cái, Bá Vương Thương bay vào trong tay.
“Tam sư huynh, cảm giác thế nào?” Chư Hồng Cộng hâm mộ hỏi.
“Cũng được. Ta cảm thấy mình mạnh hơn một chút, nhưng không nhiều.” Đoan Mộc Sinh huy động Bá Vương Thương nói.
Đế Nữ Tang lắc đầu: “Được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, Mệnh Cung sẽ mở rộng ra tới hạn mức lớn nhất.”
Mệnh Cung? Nhưng mà Đoan Mộc Sinh hắn làm gì có Mệnh Cung, hắn đã trảm kim liên từ lâu rồi.
Hiện tại người có thể chứng thực điều này chỉ có Minh Thế Nhân. Đám người đưa mắt nhìn về phía lão tứ.
Có Đế Nữ Tang ở đây, Minh Thế Nhân không tiện bày ra Mệnh Cung cho mọi người xem, chỉ có thể gật đầu xác nhận.
“Lời đồn quả không sai, người có được hạt giống Thái Hư tất thành Chí Tôn, thì ra là như thế này.” Lục Ly tặc lưỡi nói.
Bình thường một người có thể khai được bao nhiêu Mệnh Cách là tuỳ vào thiên phú của hắn. Mệnh Cung càng lớn thì càng tiếp nhận được nhiều Mệnh Cách Chi Tâm, nếu Mệnh Cung ngừng mở rộng nghĩa là người đó đã đạt tới hạn mức cao nhất có thể.
Nhưng người có được hạt giống Thái Hư thì Mệnh Cung lại có diện tích lớn nhất, đủ để chứa toàn bộ ba mươi sáu Mệnh Cách Chi Tâm, tấn thăng Chí Tôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận