Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1645

Lục Châu nói: “Lão phu từ trước đến nay đều là người giữ lời hứa. Nếu các ngươi muốn ở lại chỗ này thì cứ ở lại đi.”
Tần Nhân Việt nói: “Lục huynh, đây là lăng mộ hoàng thất, nếu bọn hắn lợi dụng Doanh Câu…”
Chân nhân không phải là thánh mẫu ngây thơ, rất khó bị dao động. Nhân tâm khó dò, không thể không phòng.
Quý Thực vội vàng nói: “Tần chân nhân nghĩ nhiều. Một khi cửa đá đóng lại thì chúng ta không thể ra ngoài được, mà cho dù có thể ra ngoài thì chúng ta cũng chẳng dám đến gần Doanh Câu. Hơn nữa Doanh Câu lại sợ lão tiên sinh, chúng ta làm vậy có khác nào tự mang đá nện vào chân mình? Bốn người chúng ta ngay cả mạng cũng chẳng cần nữa, cần gì phải đợi tới bây giờ để làm trò xiếc?”
“Nói cũng đúng. Chỉ là ta không rõ, thi thể tiên đế không ở nơi này, các ngươi chỉ thủ hộ một toà lăng mộ trống rỗng thì có ý nghĩa gì?” Tần Nhân Việt hỏi.
Thôi Minh Quảng thở dài một tiếng: “Ra ngoài… thì có thể làm gì được chứ?”
Câu hỏi này làm khó Tần Nhân Việt. Hắn cũng lười nghĩ thêm, bèn nói: “Chúng ta đi.”
Bốn mươi chín kiếm khách lập tức đáp: “Vâng.”
Đám người kéo nhau bay ra khỏi thạch thất.
Lục Châu bỗng quay đầu lại nhìn về phía hai cỗ quan tài, trong lòng không khỏi nghi hoặc, trước đó hắn từng đến nơi này thật sao?
“Sư phụ?” Tiểu Diên Nhi cất tiếng gọi, kéo Lục Châu trở về với thực tại.
Lục Châu đạp không bay ra ngoài. Đám người đứng bên ngoài cửa đá, Lục Châu phất tay, Bạch Hổ Bàn Long Ngọc rơi ra khỏi cánh cửa rồi hoá thành bột mịn.
Ông !
Cửa đá từ từ đóng lại. Qua khe hở, đám người nhìn thấy Ly Sơn tứ lão quỳ dưới mặt đất, không ngừng dập đầu với hai cỗ quan tài.
Cửa đá khép lại.
Doanh Câu vẫn giữ tư thế cũ, không hề có biến động gì.
Lục Châu và Tần Nhân Việt dẫn đoàn người rời khỏi lăng mộ.
Ngay khi đám người Lục Châu vừa rời đi không được bao lâu, Ly Sơn tứ lão trong lăng mộ đột nhiên nghe được tiếng soàn soạt.
Hơn 10.000 tượng xác ướp trong thạch thất đột nhiên vung trường kích trong tay, đồng thanh hô lên thảm thiết: “Ma thần tái hiện, thiên hạ tiêu vong!”
Ly Sơn tứ lão chấn kinh, sợ hãi tụ lại một chỗ nhìn về phía đám xác ướp xung quanh.
Bọn hắn đều là binh lính theo chân tiên đế chinh chiến nhiều năm, dũng mãnh phi thường, vậy mà bây giờ trên mặt ai nấy đều mang biểu tình sợ hãi rung động.
Soạt!
Thân thể bọn hắn tựa như gỗ mục, nứt toác ra rơi xuống mặt đất. Chỉ trong một hơi thở, hơn 10.000 tượng xác ướp đều biến thành bã vụn.
Ra đến bên ngoài, đám người tham lam hít lấy không khí tươi mát, hưởng thụ ánh nắng mặt trời dễ chịu, tựa như đã trải qua mấy đời.
“Vẫn là bên ngoài dễ chịu nhất.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
“Ừ, muội cũng thích bên ngoài.” Hải Loa gật đầu.
Tần Nhân Việt nhìn mà ghen tị không thôi. Một đống đệ tử nắm giữ Nghiệp Hoả… nếu mình cũng có đệ tử thiên tài như vậy thì Tần gia còn lo gì nữa… Thật vất vả mới bồi dưỡng được một tên có thiên phú, ai dè lại là thứ người ngang ngược.
Vừa nghĩ tới Tần Mạch Thương, Tần Nhân Việt không khỏi thở dài một tiếng.
Hắn nhìn lên bầu trời rồi nói: “Lục huynh, thời tiết thay đổi rồi, hay là đến đạo trường của ta một lần đi?”
Lục Châu không đáp lời ngay. Trên trời quả thật đang kéo tới rất nhiều mây đen, gió lạnh thổi vù vù. Thời tiết có vẻ quỷ dị.
“Thời tiết ở đây kỳ quái thật, nói đổi là đổi. Sư phụ, chúng ta trở về đi.” Tiểu Diên Nhi chạy tới bên cạnh Lục Châu, vẫy tay gọi Bạch Trạch đến.
Lục Châu gật đầu: “Vi sư đang có ý đó.”
Vù.
Lại một trận gió lạnh thổi qua. Minh Thế Nhân nổi da gà mắng: “Thời tiết gì thế này!”
Tất cả mọi người đều cảm thấy dị thường. Khí lạnh không có lực sát thương nhưng vì sao bọn hắn lại cảm thấy lạnh?
Lục Châu nhìn quanh bốn phía, không phát hiện có gì dị thường bèn rời khỏi lăng mộ, đi tới đạo trường Tần gia.
Cùng lúc đó, trên không trung xa vạn dặm có một thân ảnh mặc đồ trắng di chuyển cực nhanh.
Thân ảnh cầm trường kích trong tay dừng lại giữa không trung, đôi mắt hiện ra quang hoa liếc nhìn đại địa.
Không bao lâu sau thân ảnh lấy ra một tấm phù chỉ rồi thiêu đốt, nói: “Hiện tượng mất cân bằng ở thanh liên giới tăng lên rồi, e là thiên địa sẽ sụp đổ, xin Thánh Điện ra chỉ thị.”
Lát sau, trước mặt thân ảnh hiện ra một đoàn quang mang, trong quang mang truyền tới tiếng nói:
“Kiểm tra toàn bộ mười Thiên Khải Chi Trụ, nếu có dị động thì báo cáo ngay lập tức.”
Tu hành giả mặc bạch bào thu hồi phù chỉ, lao xuống bên dưới, chỉ trong vài hơi thở đã tới lăng mộ Ly Sơn.
Thân ảnh loé lên, hắn xuất hiện bên trong lăng mộ, nhìn khắp bốn phía, đôi mắt bỗng mở to: “Thần thi?”
“Sao thần thi lại xuất hiện ở đây?!” Sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, thân ảnh xuyên qua cửa đá xuất hiện trước mặt Doanh Câu.
“Doanh Câu!”
Doanh Câu mở mắt nhìn, vừa thấy tu hành giả lập tức gầm lên: “Nhân loại!”
“Ngươi có biết tội của ngươi không?”
Doanh Câu vọt tới, giương nanh múa vuốt, nhưng đáng tiếc xiềng xích vẫn khoá chặt hắn.
Tu hành giả trầm giọng nói: “Thì ra là bị nhốt.”
Doanh Câu cực kỳ táo bạo. Muốn ngủ một giấc cũng không xong! Hắn không ngừng công kích về phía tu hành giả.
Bạch bào tu hành giả không thèm để ý đến hắn, hư ảnh loé lên định tiến vào bên trong thạch thất.
Ầm!
Long văn trên cửa đá phát sáng ngăn cản hắn. Bạch bào tu hành giả nhíu mày: “Trận văn ngăn cách không gian.”
Hắn thử nghiệm đủ loại phương pháp cũng không thể tiến vào, đành phải từ bỏ.
Nhìn thấy bã vụn của Bạch Hổ Bàn Long Ngọc dưới đất và đám quái vật cháy khét vẫn còn tươi mới, hắn lại xuất hiện trước mặt Doanh Câu, hỏi: “Ta hỏi ngươi…”
Lời còn chưa nói xong, Doanh Câu đã gầm thét vọt tới. Hư ảnh lập tức loé lên né tránh đòn tấn công.
“Không biết tốt xấu!”
Bạch bào tu hành giả nhíu mày, lại thiêu đốt phù chỉ hồi báo cho Thánh Điện.
Thánh Điện hồi âm, bảo hắn đi kiểm tra Thiên Khải Chi Trụ trước, tạm thời không cần can thiệp vào các nhân tố gây mất cân bằng.
Bạch bào tu hành giả nhìn Doanh Câu, hừ một tiếng: “Nếu không phải Thánh Điện có lệnh, ta đã trị ngươi tội chết.”
Doanh Câu gầm gừ trong họng, phun ra hai chữ: “Chí Tôn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận