Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2012: Một đám phản đồ

Cho đến nay, mọi người vẫn chỉ hiểu biết về mặt ngoài của Ma Thần mà thôi.
Lục Châu luôn cảm thấy còn rất nhiều bí mật đang chờ hắn giải khai, chẳng hạn như Công Đức Thạch, như lam liên, như thiên địa ràng buộc, và cả đám Chí Tôn phản bội Ma Thần kia nữa.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Ma Thần không để ý tới người trong thiên hạ phản đối mà muốn bài trừ ràng buộc?
Mặc kệ thế nhân đối xử với Ma Thần thế nào, hắn vẫn là vị Chí Tôn cô độc nhất trên đời, không có người thứ hai.
“Sư phụ?”
Tiểu Diên Nhi gọi khẽ một tiếng, kéo Lục Châu từ trạng thái thất thần trở về.
Lục Châu tỉnh táo lại. Mấy giây suy nghĩ vừa rồi khiến hắn có cảm giác chìm đắm, tựa như… hắn chính là Ma Thần. Ma Thần chính là hắn.
Cơ Thiên Đạo, Lục Thiên Thông, hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời… và cả bảng chữ la tinh hai mươi sáu chữ cái kia nữa.
Lục Châu khẽ lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ rối rắm này sang một bên. “Về Huyền Dặc điện.”
Thánh Điện.
Từng đạo hư ảnh xuất hiện bên ngoài cửa điện.
“Hoa Chính Hồng cầu kiến Đại Đế.”
Trong Thánh Điện không có người hồi đáp, yên tĩnh vô cùng.
“Ôn Như Khanh cầu kiến Đại Đế.”
“Quan Cửu cầu kiến Đại Đế.”
Ba người đứng chắp tay chờ đợi Minh Tâm trả lời, nhưng chờ một lúc lâu vẫn không nghe được chút động tĩnh nào.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, khẽ lắc đầu thở dài.
“Tuý Thiền gặp nạn rồi.” Hoa Chính Hồng nói, “Ở Thái Huyền Sơn.”
Ôn Như Khanh và Quan Cửu cũng biết chuyện nên mới lập tức chạy tới Thánh Điện để xem thái độ của Minh Tâm Đại Đế thế nào.
Đáng tiếc Minh Tâm không chịu gặp bọn hắn.
Chờ một canh giờ cũng không thấy hồi hứng, Hoa Chính Hồng nói: “Tuý Thiền có Phật Xá Lợi và Thái Hư Lệnh, sao có thể xảy ra chuyện được?”
“Thái Huyền Sơn có cổ trận, trong cổ trận có viễn cổ sinh vật…”
“Không thể nào.” Quan Cửu lắc đầu, “Thái Hư Lệnh có thể chấn nhiếp viễn cổ sinh vật. Hơn nữa Tuý Thiền cũng không ngốc như vậy, vô duyên vô cớ trêu chọc nó làm gì?”
“Vậy rốt cuộc là ai?”
Ba người cau mày. Bọn hắn cực kỳ chán ghét phải thảo luận về Thái Huyền Sơn. Nhưng cái chết của Tuý Thiền khiến bọn hắn trằn trọc khó thở.
Nghĩ đến Đồ Duy Đại Đế cũng đã chết, bọn hắn càng ăn ngủ không yên.
“Đại Đế không ở đây, chúng ta nên đến đó tra xét một phen.” Quan Cửu kiến nghị.
“Ta đã từng thề đời này cũng không quay trở lại Thái Huyền Sơn nửa bước, nói được thì phải làm được.” Ôn Như Khanh đáp.
“Trước khác nay khác… ta cho rằng chúng ta nên đi xem một chút.” Hoa Chính Hồng nói.
“Muốn đi thì ngươi đi một mình đi!”
Ba người tranh cãi.
Đúng lúc này, trong Thánh Điện bỗng truyền ra thanh âm nhàn nhạt: “Được rồi.”
Ba người lập tức dừng lại, nhìn vào Thánh Điện.
“Chuyện của Tuý Thiền bản đế đã biết. Lệnh cho Thánh Điện Sĩ đi tra xét.”
“Vâng.”
Ba người nghi hoặc không thôi. Không rõ Minh Tâm Đại Đế đang làm cái gì, Tuý Thiền chết là chuyện lớn như vậy mà hắn cũng không kinh ngạc hay coi trọng, chỉ bảo Thánh Điện Sĩ đi điều tra. Có phải là quá hời hợt rồi không?
Minh Tâm Đại Đế lại nói: “Tuý Thiền chết, bản đế tự biết phân tấc. Truyền lệnh xuống, trong vòng một tháng phải có tân điện thủ đến nhận chức.”
Ôn Như Khanh nói: “Việc này điện thủ Thất Sinh đã an bài, chỉ là ta không rõ, các điện thủ hiện tại vốn đều là thiên tài nhất đẳng…”
Nếu quả thật thiếu người thì có thể dùng người cũ trước mà, đâu cần phải gấp gáp như vậy? Rốt cuộc Đại Đế đang có kế hoạch gì?
Minh Tâm Đại Đế nói: “Bản đế cần nhân tài có thể chống đỡ một mảnh thiên địa chứ không phải những người chỉ đạt tới cảnh giới đạo thánh là dừng lại. Thế gian này chỉ có người nắm giữ hạt giống Thái Hư mới có thể trở thành Chí Tôn người người kính sợ.”
Ba người đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang và Xích Phấn Nhược sụp đổ khiến ai nấy đều rất lo lắng. Minh Tâm Đại Đế gấp gáp như vậy cũng đúng thôi.
Nếu không nhanh lên một chút, đợi thiên đạo cũng sụp đổ thì hậu quả thật khó lường.
“Đi đi.” Minh Tâm Đại Đế phất tay.
Ba người đồng thanh đáp: “Vâng.” Sau đó tập thể biến mất.
Không bao lâu sau, trên chân trời Thánh Điện đã xuất hiện một đạo lưu tinh bay về phía Thái Huyền Sơn.
Thái Huyền Sơn.
Một hư ảnh từ xa bay lướt tới, dừng giữa bầu trời quan sát đại địa. Cảnh tượng hoang tàn trước mặt khiến hắn kinh ngạc.
Hắn đứng yên không nhúc nhích, cũng không bay thấp xuống xem thế nào, chỉ an tĩnh quan sát từng chút một gió thổi cỏ lay.
Tám ngọn núi lớn đã bị san thành bình địa, Thái Huyền điện biến mất, chỉ còn lại một ngọn núi Thái Huyền Sơn trụi lủi. Đám kiến trúc huy hoàng năm xưa đều đã biến mất vô tung vô ảnh.
Lát sau, hắn bay xuống dưới, đứng trên một hố sâu nhìn xuống hình người bên dưới hố. Trong không khí còn lưu lại mùi vị của rượu.
Biểu tình của hắn vẫn bình tĩnh như trước, không có chút ba động nào. Rất lâu sau, hắn mới mở miệng nói:
“Giấu trong núi sao?”
Trên thực tế, Thánh Điện từng đến Thái Huyền Sơn tìm kiếm vô số lần nhưng chưa bao giờ có tung tích của lực lượng nội hạch. Có lúc hắn nghĩ nếu nội hạch thật sự nằm ở Thái Huyền Sơn thì Cán Cân Công Chính hẳn phải cảm ứng được mới đúng, vì cái gì lại không chỉ về chỗ này?
Minh Tâm không nghĩ nhiều về việc này nữa, thân ảnh loé lên rồi biến mất.
Ở phía đông Vô Tận Hải.
Một vầng sáng hình tròn xuất hiện, thương khung mở mắt, quang mang bắn ra tứ phía.
Minh Tâm Đại Đế bước ra khỏi thông đạo, một bước đi vạn trượng, xuất hiện trên mặt biển. Hắn chắp tay sau lưng đi từng bước trên mặt nước biển, tựa như đang tìm kiếm cái gì.
Đột nhiên bốn phía xuất hiện vô số hải thú há to mồm máu đớp về phía Minh Tâm Đại Đế.
Khi đám hải thú sắp chạm vào Minh Tâm, trên thân hắn bỗng xuất hiện vầng sáng màu xanh ngọc bành trướng.
Oanh!
Tất cả hải thú đều không may mắn thoát khỏi, bị một chiêu này miểu sát thành từng mảnh thịt vụn rơi trở vào trong biển.
Máu tươi nhuộm đỏ đại hải. Mặt biển tràn ngập mùi huyết tinh nhưng không ảnh hưởng đến Minh Tâm chút nào.
Hắn lại cất bước đi về phía trước, lát sau mới dừng lại, cúi đầu nhìn xuống đáy biển. “Ra đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận