Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1491

Từ phía tây nam có mấy chục tu hành giả đang bay lướt tới theo hình phương trận, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trên không trung khe núi.
“Tần Nhân Việt, lão già nhà ngươi muốn ăn mảnh à?”
Có người nhận ra, lập tức thốt lên: “Là Diệp chân nhân!”
Đám tu hành giả thanh liên giới lại khom người hành lễ: “Bái kiến Diệp chân nhân.”
Người vừa dẫn theo hơn ba mươi tu hành giả mặc nho bào bay tới chính là Diệp chân nhân, Diệp Chính.
Tần Nhân Việt lặng lẽ nói: “Diệp Chính, ngươi đúng là âm hồn bất tán. Bí ẩn chi địa lớn như vậy, sao ngươi lại cứ phải tới đây?”
Diệp Chính lắc đầu cười: “Chỉ có ngươi được đến thôi à?”
“Ta không tranh với ngươi. Cách nơi này trăm dặm về phía tây bắc cũng có một con thú hoàng, tặng cho ngươi.”
“Ngươi mà có lòng tốt như vậy?” Diệp Chính liếc mắt nhìn xuống bên dưới.
Ánh mắt Lục Châu dời từ Tần Nhân Việt đến Diệp Chính. Nếu là một chân nhân thì còn dễ đối phó, nhưng nhoáng một cái đã có hai chân nhân xuất hiện thì khó xử rồi đây.
Hay là thử thời vận một phát xem sao?
Chân nhân cãi nhau cũng chả khác gì phàm phu tục tử, chỉ là chỗ đứng cao hơn khiến người khác muốn ăn dưa phải mỏi cổ hơn mà thôi.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn cộng 1.].
Lại xịt.
Hắn đã tích lũy hơn 111 điểm may mắn, theo lý thuyết cũng nên trúng một lần mới phải? Vì sao càng lúc điểm may mắn càng phải tích cao hơn trước mới được trúng thưởng?
Lục Châu lại rút thêm năm lần nhưng toàn xịt bèn từ bỏ rút thưởng.
Trên bầu trời.
Hơn ba mươi nho sinh đứng chỉnh tề sau lưng Diệp Chính.
Tần Nhân Việt nói: “Phía bắc đích thật có một con thú hoàng khác, nếu ngươi không tin có thể phái người đi xem.”
Diệp Chính lắc đầu cười: “Nếu thật có thú hoàng vậy ta tặng con đó cho ngươi, con này để cho ta, thấy thế nào?”
“Mọi việc đều có quy củ trước sau. Diệp Chính, ngươi muốn khai chiến với ta ở đây sao?”
Nói thật, Diệp Chính rất chán ghét Tần Nhân Việt, nhưng nếu thật sự có hai con thú hoàng thì chia mỗi người một con cũng tốt. Trên đời này không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.
Diệp Chính cười nhạt một tiếng: “Đừng khẩn trương như vậy, ân oán giữa hai chúng ta tạm thời để sang một bên. Lần này chúng ta cùng hợp tác bắt luôn hai con thú hoàng, thấy sao hả?”
Trong lòng Tần Nhân Việt thầm mắng một tiếng ‘lão hồ ly’, nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Được.”
Diệp Chính hài lòng gật đầu, phất tay áo. Ba mươi sáu nho sinh cấp tốc bay đi, xen lẫn vào đám người bốn mươi chín kiếm khách.
Một nho sinh trầm giọng nói: “Cảnh cáo! Người không liên quan mau rời khỏi đây!”
Đám tu hành giả lùi về sau một đoạn. Khổng Văn thấp giọng nói: “Lão tiên sinh, lui thôi.”
Nhưng Lục Châu vẫn đứng yên bất động, ngẩng đầu nhìn trời. Các đồ đệ cũng đứng yên tại chỗ chờ mệnh lệnh của sư phụ.
Réc !
Hỏa Phượng đột nhiên phóng lên tận trời, đôi cánh dài mấy trăm trượng che khuất thiên mạc, quét ngang bầu trời xám xịt.
Ba mươi sáu nho sinh và bốn mươi chín kiếm khách đồng loạt gọi ra cương khí hộ thể, nhưng Hỏa Phượng dường như đang chờ đợi điều này, lập tức lướt qua đám người, toàn thân bay lượn một vòng.
Phanh phanh phanh…
Tám mươi lăm cao thủ bị chấn bay tứ tung như thiên nữ rải hoa, không ít người bị hoả diễm thiêu đốt toàn thân, có người bị nó đánh trúng, phun máu thụ thương.
Tần Nhân Việt và Diệp Chính đồng thời bay lên cao hơn, không gian lại xuất hiện tình trạng đình trệ.
Lục Châu nhìn không rời mắt… Hắn phát hiện chỉ có Tần Nhân Việt và Diệp Chính có thể di động, những người khác đều giống như bị bấm nút ‘dừng lại’, kéo dài trong khoảng hai hơi thở.
Đương nhiên là ngoại trừ bản thân Lục Châu ra.
Khi hai chân nhân thi triển lực lượng đặc thù này, thân hình Hỏa Phượng dừng lại một chút. Hai người lập tức đánh ra chưởng ấn ngập trời công kính hai cánh Hỏa Phượng.
Hỏa Phượng phát ra tiếng kêu bén nhọn, rơi trở lại trong khe núi.
Hoả diễm tản mát khắp nơi như cơn mưa lửa đỏ, rừng cây bị thiêu đốt, đại địa bốc cháy ngùn ngụt.
Đám người ngừng thở, không dám chớp mắt quan sát thủ đoạn của chân nhân.
“Bày trận.” Diệp Chính và Tần Nhân Việt đồng thời hạ lệnh.
Bốn mươi chín kiếm khách cùng ba mươi sáu nho sinh lập tức bay trở lại, điều chỉnh đội hình trở về vị trí cũ, ai nấy đều gọi ra Tinh Bàn.
Tinh Bàn phủ đầy bầu trời đêm tạo thành một vòng tròn khổng lồ.
Tinh Bàn của bốn mươi chín kiếm khách nghiêng xuống khe núi. Tần Nhân Việt thản nhiên nói: “Phóng thích.”
Bốn mươi chín Tinh Bàn phát sáng, lực lượng Mệnh Cách toàn bộ bắn ra tạo thành lực lượng hủy thiên diệt địa xuyên thủng cả khe núi.
Hai toà sơn phong ầm ầm sụp đổ. Hỏa Phượng phát ra tiếng rên rỉ, há mồm phun ra từng ngụm hoả diễm.
Tinh Bàn của ba mươi sáu nho sinh gọi ra thiên cương hộ thể bao trùm không trung, tạo thành một quả cầu thanh sắc cực lớn ngăn trở hoả diễm rợp trời.
Song phương không ngừng đối chiến.
Khổng Văn nuốt một ngụm nước bọt nói: “Đây là… lực lượng của nhân loại?”
“Đừng quên, đó là lực lượng của tám mươi lăm người, trong khi Hỏa Phượng chỉ có một.” Minh Thế Nhân nói.
“Ách… cũng đúng. Hỏa Phượng đúng là quá cường đại.”
“Hai đại chân nhân vì sao không động thủ?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi.
Lục Ly suy nghĩ đến xuất thần: “Chân nhân cường đại ở chỗ có thể sử dụng Đạo lực lượng. Nhớ ngày đó tổ tiên Lục thị ta…”
“Khụ khụ…” Nhan Chân Lạc ho khan mấy tiếng.
Lục Ly lúc này mới phát hiện mình nhập thần quá sâu, bèn sửa lời: “Chỉ là chân nhân, Các chủ còn không để vào mắt. Ba mươi ngàn năm trước bọn hắn còn đang chơi bùn.”
Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu, nàng nghe không hiểu cái gì, logic của Lục Ly quá mức hỗn loạn rồi.
Hỏa Phượng vỗ cánh bay lượn, phóng về phía khu vực đám nho sinh và kiếm khách.
Oanh!
Tám mươi lăm người và hai đại chân nhân đều bị đánh bay ra sau mấy chục mét.
“Súc sinh! Bản toạ không phát uy, ngươi cho bản toạ là con mèo bệnh?!” Hư ảnh Diệp Chính loé lên, xuất hiện bên ngoài quả cầu thanh sắc, song chưởng hợp nhất.
Vũ khí, bội kiếm của đám người đang quan chiến đột nhiên rung động không ngừng, nhanh chóng bị lực lượng đáng sợ của Diệp Chính hút tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận