Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1562

Lúc này, Tây Khất Thuật đột nhiên “A” lên một tiếng, nhìn về phía Minh Thế Nhân nói:
“Tiểu huynh đệ, sát khí của ngươi rất nặng.”
Lục Châu nhìn Minh Thế Nhân, phát hiện sát cơ trong mắt hắn loé lên rồi biến mất.
Triệu Dục quát lớn: “Tây tướng quân, không được vô lễ.”
“Tướng quân?” Lục Châu lạnh nhạt nhìn Tây Khất Thuật.
Tây Khất Thuật chắp tay nói: “Ta chỉ là một vũ phu, lễ nghĩa không quá chu toàn, mong lão tiên sinh đừng trách.”
Lục Châu dời mắt từ Tây Khất Thuật nhìn sang Triệu Dục: “Ngươi tìm lão phu có việc gì?”
Triệu Dục nói: “Diệp Chính chết rồi.”
Lục Châu cũng không kinh ngạc mà gật đầu nói: “Coi như bọn hắn thức thời.”
“Bốn vị trưởng lão Nhạn Nam Thiên vốn muốn tìm ngài, đáng tiếc không biết ngài đang ở đâu bèn tìm đến ta… Ta không còn cách nào, đành đến đây tìm ngài.” Triệu Dục giải thích, “Hơn nữa Thác Bạt chân nhân chết đi, đệ tử của hắn đều đến Nhạn Nam Thiên gây chuyện, hiện tại Nhạn Nam Thiên chính là cảnh gà bay chó chạy.”
“Bọn hắn đáng đời.” Minh Thế Nhân nói.
“Biết là như vậy, nhưng chỉ sợ Thác Bạt gia tộc không chịu tin tưởng Thác Bạt chân nhân đã chết, ra tay với kim liên giới.” Triệu Dục nói.
Vốn cho rằng không có chuyện gì, vừa nghe được lời này, Lục Châu lập tức nhíu mày.
Triệu Dục tiếp tục nói: “Nghe nói bọn hắn và Tần chân nhân cùng đi, thật không thể tưởng tượng nổi.”
“Tần Nhân Việt dám?” Minh Thế Nhân tức giận nói.
“Nghe nói thiếu chủ Tần gia chết, mối thù này hắn vẫn luôn tìm cơ hội báo thù…” Nói đến đây Triệu Dục đột nhiên im bặt, hai mắt trợn to: “Không thể nào?”
Minh Thế Nhân: “Hừm.”
Tướng quân Tây Khất Thuật đứng bên cạnh nghe mà chả hiểu gì.
Lục Châu nhíu mày. Cũng may có Triệu Dục kịp thời mật báo, nếu hắn tiếp tục tu luyện thêm mấy tháng thì hang ổ đã bị người ta phá nát rồi.
Lục Châu nói: “Nếu ngươi đã đến đây, vậy thì ngươi dẫn đường đi.”
Triệu Dục nghe vậy, lập tức mỉm cười, khom người đáp: “Lão tiên sinh, ta có một món đồ có thể trực tiếp đưa các vị đến thanh liên giới.”
Hắn lấy từ bên hông ra một khối ngọc rồi nói: “Đây là ngọc phù truyền tống tập thể.”
“Đồ tốt nha!” Khổng Văn trừng to mắt nhìn.
“Đó là đương nhiên, mỗi một khối ngọc phù đều có giá trị liên thành. Khối ngọc này có thể đổi lấy một toà thành trì đấy.” Triệu Dục tự hào nói.
Tây Khất Thuật cau mày, kinh ngạc nói: “Triệu công tử, ngài đây là…?”
“Tây tướng quân, đừng có ngắt lời ta.” Triệu Dục liếc hắn một cái.
Lục Châu nghe ra được ý tứ của Triệu Dục, bèn hỏi: “Nói đi, ngươi muốn đổi lấy cái gì?”
Triệu Dục khom người nói: “Một gốc Tuyết Liên và một gốc Huyết Nhân Tham.”
“Ngươi đúng là da mặt dày. Không cho ngươi đó, ngươi làm được gì nào? Giao ngọc phù ra đây.” Minh Thế Nhân hừ một tiếng.
Tây Khất Thuật nhớ tới đủ loại lời dặn dò của Triệu công tử, bèn quay đầu nhìn sang hướng khác, vừa nhìn đã phát hiện cái đầu khổng lồ của Lục Ngô đang nhìn mình chằm chằm, hắn bị doạ đến mức toàn thân run run.
Đây là Lục Ngô… có thực lực ngang với chân nhân!
Triệu Dục bỗng lấy hết can đảm nói: “Ta lấy đồ vật đến cứu người. Nếu không phải vì thế, sao ta dám nói điều kiện với lão tiên sinh? Mong lão tiên sinh đáp ứng.”
Vừa nói Triệu Dục vừa lăng không quỳ một gối xuống, hai tay dâng lên ngọc phù.
Minh Thế Nhân không nói gì nữa, im lặng nhìn sang sư phụ.
Biểu tình của Lục Châu vẫn rất bình tĩnh, không ai có thể nhìn ra lão nhân gia người đang nghĩ gì.
Lục Châu vung tay áo, thản nhiên nói: “Lão phu sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi.”
Nhan Chân Lạc hiểu ý, lập tức lấy ra một gốc Tuyết Liên và một gốc Huyết Nhân Tham đưa cho Triệu Dục.
Không biết vì cái gì, Triệu Dục vừa cầm lấy hai thứ này, đôi mắt bỗng đỏ lên.
Hắn nhịn xuống kích động trong lòng, nhanh chóng cất kỹ rồi đưa ngọc phù cho Nhan Chân Lạc.
Nhìn thấy hai món đồ kia, Tây Khất Thuật cũng lộ vẻ kinh ngạc không kém.
“Bóp nát ngọc phù là được. Chỉ là… Lục Ngô to quá, sợ là không truyền tống được.” Triệu Dục nói.
Lục Ngô lừ mắt nói: “Bản hoàng lười đi.”
Đoan Mộc Sinh rời khỏi lưng Lục Ngô, đến đứng cạnh đám người Ma Thiên Các.
Mọi người tụ tập lại một chỗ, Nhan Chân Lạc bóp nát ngọc phù truyền tống.
Ngọc phù hoá thành từng điểm bạch quang vờn quanh tất cả mọi người, sau đó quang trụ phóng lên tận mây xanh.
Đám người được quang trụ bao phủ, tập thể biến mất.
Lục Ngô nhìn không trung rỗng tuếch mà không biết nói gì.
Nó xoay người nhìn lại đống cây cối bừa bộn dưới đất, hà ra một làn vụ khí. Phương viên trăm mét lập tức hoá thành băng điêu.
Một khắc đồng hồ sau, đám người xuất hiện trên một toà vân đài.
Mặt trời trên cao gay gắt toả ra ánh nắng hừng hực, bầu trời xanh thăm thẳm với đám mây trắng lững lờ trôi.
“Sư phụ, là thái dương kìa!” Tiểu Diên Nhi chỉ lên không trung, hưng phấn vô cùng.
Cảm giác áp bách trong bí ẩn chi địa đã biến mất, đám người tham lam hít lấy không khí trong lành và tận hưởng ánh mặt trời.
“Nơi này chính là thanh liên giới, vị trí chúng ta đang đứng là vân đài của vương thất. Chỉ là ngọc phù truyền tống rất trân quý, ít có ai dùng đến nên nơi này không có người canh gác. Ta đã chuẩn bị phi liễn, mời các vị.”
Tại lối ra vân đài có một toà phi liễn đang đứng đợi. Phi liễn không lớn nhưng đủ sức chứa mấy chục người.
Đám người bay lên boong tàu.
Tây Khất Thuật kéo Triệu Dục lại, nói: “Triệu công tử, việc còn lại vương thất không nên tham dự.”
“Chuyện này…” Triệu Dục lộ vẻ khó xử.
Tây Khất Thuật nói: “Tuyết Liên và Huyết Nhân Tham đã tới tay, cộng thêm Hoả Liên trước đó là đủ bộ, việc cứu người quan trọng hơn.”
Triệu Dục lấy Tuyết Liên và Huyết Nhân Tham ra đưa cho hắn: “Ngươi mang về, ta đi cùng lão tiên sinh một chuyến.”
“Như vậy sợ là không ổn đâu, ta đã hứa sẽ mang ngươi trở về an toàn.” Tây Khất Thuật nói.
Lúc này, Lục Châu đứng trên phi liễn nhìn xuống nói: “Triệu Dục.”
“Đến ngay.”
Triệu Dục giãy khỏi tay Tây Khất Thuật. “Yên tâm đi, bản công tử không có việc gì.”
Nói xong, hắn bay về phía phi liễn.
Phi liễn từ từ bay lên không trung, phi hành về phía Thác Bạc gia tộc.
Chờ phi liễn biến mất trong mây mù, Tây Khất Thuật mới cúi đầu nhìn xuống Tuyết Liên và Huyết Nhân Tham trong tay, cho vào miệng, hung hăng cắn một cái rồi nuốt vào bụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận