Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 808

Lục Châu quay đầu nhìn Chư Thiên Nguyên hỏi: “Người khác vì sao lại ngấp nghé Cổ Thánh Giáo của ngươi?”
“Bọn hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!”
“Không. Là do ngươi quá yếu.” Lục Châu vạch trần.
Yếu chính là cái tội. Yếu sẽ phải ăn đòn. Đây là chân lý bất biến từ xưa tới nay.
“Nếu Chư Hồng Cộng thật sự cùng ngươi trở về thì liệu có thay đổi được hiện trạng của Cổ Thánh Giáo không?” Lục Châu lại hỏi.
Ngay cả một bát diệp như ngươi còn không làm được gì thì một tên tam diệp có thể hô phong hoán vũ?
Chư Thiên Nguyên rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt hàm ý của Lục Châu, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đa tạ Cơ huynh nhắc nhở… là do ta đã suy nghĩ quá nông cạn.”
Nếu bây giờ hắn để lộ tin tức đệ tử Ma Thiên Các là nhi tử của hắn thì còn ai dám khinh thường Cổ Thánh Giáo nữa? Có chỗ dựa vững như núi Thái Sơn là Ma Thiên Các, còn phải tìm mồi bắt bóng làm gì?
Chư Thiên Nguyên vỗ đùi đánh đét một tiếng, sao ta lại không nghĩ tới cơ chứ!
“Đa tạ Cơ huynh, một lời của Cơ huynh đã đánh thức người trong mộng.”
“Lui ra đi.”
Hai cha con lập tức cung kính rời khỏi phòng.
Lục Châu lại tiếp tục rút thưởng.
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 1 điểm may mắn, thu hoạch được 5 Thẻ Nghịch Chuyển.].
Một tháng sau đó, trừ thời gian tu luyện hàng ngày thì Lục Châu vẫn luôn cặm cụi rút thưởng.
Trong khoảng thời gian này, Nhung Tây và Nhung Bắc bị hung thú tập kích. Dị tộc Nhung Bắc không còn lực chống cự đành phải cầu viện khắp nơi, năm nước Nhung Tây một lần nữa lại hợp thành liên minh, cùng nhau chống lại hung thú.
Đại Viêm cửu châu cũng bị hung thú tấn công càng lúc càng nhiều, cũng may thành trì của con người đều có bình chướng giúp ngăn cản phần lớn các vụ bạo động.
Trong lúc đó, Đại Viêm không ngừng đốc thúc việc cải tiến trận pháp Thần Đô, tu hành giới đồng tâm hiệp lực chống hung thú xâm lấn, không ít môn phái chủ động gia nhập vào hai đại thư viện để hỗ trợ.
Cũng có một số môn phái vì muốn tìm người bảo hộ nên thỉnh cầu được gia nhập vào Ma Thiên Các, tuy nhiên đều bị Ma Thiên Các uyển chuyển cự tuyệt.
Tại Đông Các.
“Sư phụ, hôm nay đã là môn phái thứ năm đến xin gia nhập vào Ma Thiên Các rồi. Môn phái này trước đây không tham dự vào cuộc vây công của thập đại môn phái, người xem…” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu lắc đầu. “Binh cần tinh nhuệ, không cần số lượng.”
“Hôm qua Vân Thiên La tam tông cũng phái người đến nói muốn giao hảo với Ma Thiên Các. Đây là đại tông môn…”
“Tam tông có nhiều tầng bình chướng bảo hộ, cao thủ nhiều như mây, bọn hắn bây giờ không thiếu nhân lực, chỉ thiếu phương pháp đột phá cửu diệp.” Lục Châu nói.
Minh Thế Nhân gật đầu. “Đồ nhi hiểu được.”
“Truyền lệnh vi sư, ngày mai không ai được đến quấy rầy… Vi sư hơi đau đầu.” Lục Châu nói.
“Vâng…”
Minh Thế Nhân buồn bực. Sư phụ đường đường là cửu diệp sao có thể bị đau đầu? Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, đành ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên.
Điểm công đức là 22.893 điểm.
Một tháng nay hắn đã rút thưởng 400 lần, rút liên tục như vậy sao có thể không đau đầu?
Có điều kết quả không tệ, thu hoạch được 125 tấm Thẻ Nghịch Chuyển, một viên Thiểm Diệu Chi Thạch, ba tấm Luyện Hóa Phù.
Hiện tại Lục Châu có tổng cộng 190 tấm Thẻ Nghịch Chuyển, vẫn còn lâu lắm mới đủ.
Nhưng nói chung thì việc rút thưởng vẫn lời hơn dùng điểm công đức để mua Thẻ Nghịch Chuyển nhiều. Cho dù không trúng Thẻ Nghịch Chuyển thì biết đâu vận may đến, lại trúng được món đồ quý giá nào đó thì sao?
Cùng lúc đó, tại Thiên Liễu Quan trong hồng liên giới.
Ngu Thượng Nhung như thường lệ đứng bên lan can lương đình nhìn ra ngoài cánh rừng xa xăm.
“Đại ca, những tông môn có thực lực nhất ở Đại Đường ta đều đã kể hết rồi, chỉ là khoảng thời gian gần đây nổi tiếng nhất vẫn là Phi Tinh Trai và Thiên Vũ Viện. Bọn hắn thu môn đồ khắp nơi, nhân tài xuất hiện vô số.” Kỷ Phong Hành nói.
“Gần đây có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Thế thì không có, chỉ là… nghe nói ở Vọng Nguyệt Thành xuất hiện một vị đao khách thần bí xuất quỷ nhập thần, một cao thủ Cửu Trọng Điện bị hắn đánh trọng thương, e là sống không được lâu. Ta hoài nghi… là do Phi Tinh Trai hạ thủ.” Kỷ Phong Hành nói.
“Đao khách thần bí?”
Quan hệ giữa Phi Tinh Trai và Cửu Trọng Điện rất tệ, chuyện này ai ai cũng biết. Đoạn thời gian này Phi Tinh Trai có nhiều môn đồ bị giết, bọn hắn thù hận Cửu Trọng Điện cũng không có gì lạ.
“Phi Tinh Trai ngoạ hổ tàng long, có vài tên đao khách cũng là bình thường. Chỉ là đao khách này có một đặc điểm rất kỳ quái…” Kỷ Phong Hành cười nói, “Rõ ràng dùng đao, vậy mà lại mang theo một vỏ kiếm, ha ha ha! Đại ca huynh nói xem hắn có kỳ quặc hay không! Đại ca, có phải cao thủ thì đều có đam mê kỳ lạ không, giống như huynh đó, cứ thích dùng vải rách bọc kiếm… khụ khụ khụ, đại ca, ta sai rồi, xin đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta mà, ta sai rồi!”
Đúng lúc này, một tên đệ tử từ trên núi bay xuống đứng bên ngoài lương đình, cao giọng nói: “Kỷ Phong Hành, Vu Vu cô nương, trưởng lão có lệnh mời hai vị lên núi một chuyến.”
Kỷ Phong Hành khẽ giật mình, vội ngẩng đầu hỏi: “Tìm ta có chuyện gì thế? Ta chỉ là đệ tử ngoại môn thôi mà?”
“Điền trưởng lão nói ngươi mang theo cả khách nhân lên núi, không được kháng lệnh.”
Kỷ Phong Hành cả kinh. Rốt cuộc cũng bị người tìm đến cửa.
Nhớ lại việc Ngu Thượng Nhung chém chết bốn tên đệ tử Phi Tinh Trai, Kỷ Phong Hành lo lắng nói: “Đại ca, huynh bỏ trốn đi. Phi Tinh Trai sớm muộn gì cũng tra tới Thiên Liễu Quan, chuyện này e là không thể tránh khỏi.”
Ngu Thượng Nhung hơi bất ngờ trước thái độ của Kỷ Phong Hành, có vẻ thích thú hỏi: “Ngươi không sợ sao?”
“Sợ chứ… nhưng ta sợ thì có ích gì? Ta không giống đại ca, có thể cầm kiếm vân du tứ hải, không buồn không lo.” Kỷ Phong Hành thở dài đáp.
“Như lời ngươi nói, là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không thể tránh khỏi. Đừng lo lắng, có ta ở đây.” Ngu Thượng Nhung vừa bước ra khỏi lương đình vừa nói.
“Đại ca… chúng ta không thể trêu vào Phi Tinh Trai đâu.” Kỷ Phong Hành khổ sở nói.
Ngu Thượng Nhung lăng không lơ lửng bên ngoài lương đình, xoay người lại nở nụ cười nhàn nhạt: “Vì sao không thể trêu vào?”
“Phi Tinh Trai có hai vị cửu diệp, còn có một vị Trai chủ thần bí khó lường rất hiếm khi lộ diện. Diệp Chân đánh giết loan điểu dẫn tới bị thương nhưng cũng không ai dám đến tìm hắn gây chuyện là vì thế!” Kỷ Phong Hành giải thích.
Vu Vu từ một tảng đá gần đó bay tới trước lương đình: “Đại ca ca, đừng đi!”
“Ngươi cũng nghĩ như Kỷ Phong Hành?”
“Người của Phi Tinh Trai tới điều tra về cái chết của Lỗ Tùng, một khi tra ra được có liên quan đến huynh thì huynh chạy không thoát… Đại ca ca, để ta đưa huynh xuống núi.” Vu Vu bay tới đứng bên cạnh Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung đạm mạc nói: “Một Phi Tinh Trai nho nhỏ không đáng sợ. Nếu gia sư đích thân tới đây thì Diệp Chân cũng phải nhượng bộ lui binh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận