Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 863

Tư Vô Nhai đáp: “Tu hành giả Đại Viêm từng có kinh nghiệm thám hiểm Vô Tận Hải, hung thú trong đó cường đại dị thường nhưng không dễ dàng rời khỏi hải vực, cũng sẽ không nhảy lên không trung quá cao. Vì thế chúng ta chỉ cần gia tăng khả năng bay cao của nó để tránh đi hung thú. Trận văn trên thân thuyền chính là trận pháp giúp nó bay cao, nhưng khuyết điểm là khi đến một độ cao nhất định, nguyên khí sẽ giảm đi đột ngột, thậm chí là biến mất, gây bất lợi cho tu hành giả điều khiển nó.”
Chư Thiên Nguyên nghi hoặc hỏi: “Vậy là không dùng được?”
“Cũng không hẳn. Tuy là tốc độ và lực phòng ngự của nó kém Thiên Toa nhưng có thể chở được đông người hơn Thiên Toa, chiếc thuyền này có thể chở được khoảng năm người.” Tư Vô Nhai nói.
Lục Châu nhìn sang Chư Thiên Nguyên. “Lạc Thời Âm từng đến Cổ Thánh Giáo, ngươi có biết bây giờ nàng ta đang ở đâu không?”
Rất có thể Lạc Thời Âm vẫn chưa chết. Càng có khả năng nàng ta đã sử dụng chiếc thuyền này để bay đi bay lại giữa hai thế giới.
Chư Thiên Nguyên lắc đầu thở dài: “Chuyện này ta không biết, Thánh chủ trước đây có quen biết nàng ta, về sau nữ tử này biến mất không thấy nữa. Sau khi ta kế thừa vị trí Giáo chủ mới biết tới bản bút ký và chiếc thuyền hỏng này.”
Đám người lộ vẻ tiếc nuối.
Tư Vô Nhai rốt cuộc cũng kiểm tra xong. “Sư phụ, Không Liễn cỡ nhỏ này có thể sử dụng bình thường, nhưng lực phòng ngự khá thấp.”
Lục Châu gật đầu. “Ngươi gọi lão tứ đến Đông Các, vi sư có việc phân phó.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tư Vô Nhai xoay người rời đi.
Lục Châu lại dặn dò: “Bảo vệ Không Liễn cho tốt, không cho bất kỳ kẻ nào đến gần. Người chống lại lập tức trục xuất khỏi Ma Thiên Các!” Nói xong Lục Châu quay về Đông Các.
Chư Hồng Cộng dùng cùi chỏ thọc thọc Chư Thiên Nguyên: “Con còn tưởng là cha tiếc của không dám đem ra.”
“Ta mà tay không đến gặp sư phụ con mới là ngu đó.” Chư Thiên Nguyên nhún vai đáp.
Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu. “Nói cũng đúng.”
“Nhi tử, gần đây con tu hành thế nào rồi? Hiện nay thiên hạ đều đang tranh nhau khai cửu diệp, cha tham sống sợ chết, không dám trảm liên. Không ngờ con trai ta lại có dũng khí như thế, lão cha rất là vui mừng. Chờ con xung kích lên cửu diệp, lão cha tự mình hộ pháp cho con.” Chư Thiên Nguyên vỗ ngực nói.
Chư Hồng Cộng hắng giọng, nghiêm nghị đáp: “Loại chuyện nhỏ nhặt như trảm kim liên… không đáng nhắc tới.”
Hắn vừa nói xong, Đoan Mộc Sinh xách Bá Vương Thương bước tới hỏi: “Bát sư đệ, ai muốn trảm liên thế?”
“Không có không có, không ai muốn trảm liên hết!” Toàn thân Chư Hồng Cộng run rẩy, vội vàng nấp sau lưng cha, liên tục xua tay.
Đoan Mộc Sinh nghi hoặc nhìn hai người. “Đã vậy thì đệ đi rèn luyện với ta một chút, gần đây thương thuật của ta lại tiến bộ rồi.”
Chư Hồng Cộng lộ vẻ mặt sầu thảm, lùi về phía sau một bước theo bản năng.
Chư Thiên Nguyên khó hiểu hỏi: “Luyện tập thương thuật là chuyện tốt mà, nhi tử, sao sắc mặt con khó coi như vậy? Được rồi, để ta đi luyện thương với ngươi. Đi nào.”
Vừa hay đến Ma Thiên Các không có việc gì làm.
“Tốt lắm, đa tạ bá phụ.” Đoan Mộc Sinh chắp tay nói.
“Khách khí, đều là người nhà…”
Đoan Mộc Sinh chỉ là tu hành giả trảm liên trùng tu đến ngũ diệp, chính mình đường đường là cao thủ bát diệp, nếu ngay cả đệ tử ngũ diệp của Ma Thiên Các còn không trị được thì còn làm Giáo chủ Cổ Thánh Giáo cái gì, về quê cày ruộng cho xong.
“Lão cha, ngàn vạn lần đừng đi…”
“Không sao, lão cha của con cũng là người có bản lãnh nha.” Chư Thiên Nguyên chủ động bước lên nắm cổ tay Đoan Mộc Sinh. “Đi nào, ta đi luyện với ngươi, dù luyện cả ngày hôm nay cũng không có vấn đề gì.”
Chư Hồng Cộng câm nín.
Đoan Mộc Sinh cảm động vô cùng. “Vậy ta xin mặt dày nhận lấy tâm ý của bá phụ… Nếu mỗi ngày đều được luyện thương như vậy thì càng tốt.” Nói xong hắn bắt lấy cổ tay Chư Thiên Nguyên lôi kéo đi về phía sân luyện võ.
Lúc này Chư Thiên Nguyên mới dự cảm được một cảm giác không ổn: “Mỗi ngày đều luyện?”
Đoan Mộc Sinh gật đầu nói: “Lúc trước Hoa trưởng lão cùng ta luyện thương, ban đầu mỗi ngày luyện một lần, về sau ba ngày mới luyện một lần, về sau nữa thì trốn tránh ta. Ta không rõ mình đã làm sai chỗ nào khiến Hoa trưởng lão tức giận. Bá phụ… bá phụ? Sắc mặt của người sao thế? Người không khoẻ à?”
“Không có không có…”
“Vậy thì tốt, thời gian gấp gáp, chúng ta đi nhanh lên !”
Chư Thiên Nguyên bị Đoan Mộc Sinh lôi tới sân luyện tập như thể sợ hắn bỏ chạy nửa chừng.
Xong, hình như ta lọt hố rồi!
Lục Châu trở về Đông Các đã thấy Minh Thế Nhân cung kính đứng đợi trong sân. Thấy sư phụ, hắn lập tức hành lễ rồi đi theo vào trong gian phòng.
“Sư phụ, đồ nhi đã chuẩn bị kỹ càng.” Minh Thế Nhân khom lưng nói.
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Tốt.”
“Sư phụ, tấn thăng cửu diệp có phải sẽ cần một ngàn hai trăm năm thọ mệnh?”
Lục Châu đáp: “Đúng vậy.”
“Thế… sư phụ cho đồ nhi một viên Xích Diêu Chi Tâm đi, đồ nhi chờ không kịp nữa rồi.” Minh Thế Nhân cười nói.
“Hử?” Tiếng hử này kéo dài, vừa uy nghiêm vừa khí thế.
Minh Thế Nhân thầm hô không ổn, lập tức cúi đầu nói: “Đồ nhi nói đùa thôi ạ.”
“Đừng có hồ nháo. Chuyện quan trọng như vậy phải hành xử nghiêm túc.”
“Đồ nhi minh bạch.”
“Nếu ngươi đã chuẩn bị kỹ càng thì ngày mai chúng ta thử nghiệm khai cửu diệp.” Lục Châu nói.
“A? Gấp gáp như vậy sao?” Minh Thế Nhân không ngờ nhanh như vậy đã phải xung kích cửu diệp.
“Đại sư huynh và nhị sư huynh của ngươi đang gặp rủi ro ở hồng liên giới, nguy cơ trùng trùng. Chuyện này không thể kéo dài thêm nữa.”
“Sư phụ… người mà đi thì ai sẽ toạ trấn Đại Viêm đây?”
“Trước khi đến hồng liên giới vi sư sẽ xử lý thoả đáng mọi việc… Huống hồ gì vi sư cũng chỉ đi một thời gian ngắn rồi sẽ trở lại.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Lục Châu đột nhiên vươn tay. “Ly Biệt Câu.”
“Ách…” Minh Thế Nhân theo bản năng rụt người về sau, có vẻ không quá tình nguyện. Nhưng thấy sắc mặt sư phụ nghiêm túc, hắn đành lấy vũ khí ra cung kính đặt vào tay sư phụ.
“Lui ra đi.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận