Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1868: Ma Thần đại nhân giá lâm

Lục Châu âm thầm kinh ngạc. Hắn làm sao biết lai lịch của trường bào này, chỉ biết nó là Thiên Ngân trường bào đào được từ lăng mộ Tiên đế. Nhưng ngoài mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh nói: “Nhãn lực không tệ.”
Khâm Nguyên học theo nhân loại, làm ra tư thế ôm quyền nói: “Không biết các hạ xưng hô thế nào? Ta không rành lễ nghi của nhân loại, mong thứ lỗi.”
Lục Châu đáp: “Lão phu họ Lục.”
“Xin hỏi…”
Khâm Nguyên còn chưa nói xong, Lục Châu đã đưa tay lên ngắt lời: “Lão phu không có thời gian lãng phí với ngươi. Chúng ta ai đi đường người nấy, nếu ngươi còn khăng khăng muốn đối địch, lão phu cũng sẽ phụng bồi tới cùng.”
Lục Châu không rõ vì sao thái độ của Khâm Nguyên lại đột nhiên thay đổi, trở nên nhu hoà hơn rất nhiều. Hắn nghi hoặc nhìn đối phương, cảnh giác nó đột ngột tấn công mình.
Giọng của Khâm Nguyên trở nên hoà nhã hơn: “Câu hỏi này của ta rất quan trọng.”
Thấy nó kiên quyết muốn hỏi, Lục Châu bèn nói: “Câu gì?”
“Ngươi có quan hệ thế nào với chủ nhân của trường bào?”
Lục Châu nhớ lại hộp gấm đựng Thiên Ngân trường bào đặt trong lăng mộ. Không biết nó thuộc về ai, nhưng từ ngữ khí của Khâm Nguyên có thể thấy nó cực kỳ kiêng kỵ chủ nhân của trường bào.
Suy nghĩ một lát, Lục Châu nhìn thẳng vào Khâm Nguyên, nói bằng giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Thiên Ngân trường bào vốn là đồ của lão phu. Khắp thiên hạ này kẻ nào dám ngấp nghé?!”
Khâm Nguyên trừng mắt. Mười con ong mật sau lưng đồng thời vỗ cánh, âm thanh chói tai vang lên. Lực lượng của cổ trận cũng bắt đầu khởi động, từng con hồ điệp bay lên không trung toả ra quang mang kỳ dị.
Dưới sự trợ giúp của đám ong mật, đàn hồ điệp tựa như móng vuốt tử thần bay về phía Lục Châu.
Cảm nhận được áp lực từ cổ trận, Lục Châu điều động lực lượng Thiên Tướng lan tràn toàn thân, thi triển kim thân bằng thần thông Túc Trụ Tùy Niệm.
Kim thân cao hơn trăm trượng, toàn thân toả ra lam sắc điện hồ chớp nháy, đàn hồ điệp lập tức bị đánh tan.
Thừa dịp lực lượng của đối phương bị bắn ngược, Lục Châu vung tay. “Thời Chi Sa Lậu.”
Định!
“Thần thông đại na di.”
Trong chớp mắt Lục Châu xuất hiện trước mặt Khâm Nguyên, trầm giọng nói: “Rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt!”
Bàn tay đánh ra, khi chưởng ấn sắp đánh trúng Khâm Nguyên, trong mắt nó đột nhiên bắn ra hồng quang.
Oanh! Hồng quang va chạm với chưởng ấn.
Lục Châu không lui mà tiến, trong lòng bàn tay xuất hiện thẻ Một Kích Chí Mạng. “Không hổ là thượng cổ thánh hung, có thể tránh thoát thời gian tĩnh chỉ của lão phu!”
Hắn lăng không mà đứng, lực lượng Thiên Tướng vận chuyển khắp cơ thể, từng đạo điện hồ chạy dọc theo Thiên Ngân trường bào, thánh nhân chi quang nở rộ.
Lam sắc điện hồ hoá thành bộ dạng của Lục Châu khi còn là một lão giả với mái tóc trắng xoá, uy nghiêm không sao tả xiết!
Khâm Nguyên cau mày, trong mắt đều là chấn kinh.
Trừ người đó ra thì còn có thể là ai?!
Nhìn Thời Chi Sa Lậu nằm dưới mặt đất không ngừng toả ra lam sắc điện hồ, Khâm Nguyên quay đầu nhìn tộc nhân của mình đứng yên như hoá đá, rốt cuộc nó chắp tay nói:
“Ma Thần đại nhân!”
Nó lùi về sau, thu hồi toàn bộ lực lượng, cổ trận cũng trở lại yên tĩnh như trước.
Lục Châu lơ lửng quan sát Khâm Nguyên. “Ngươi gọi lão phu là gì?”
Hai mắt Khâm Nguyên phát sáng nói: “Ta không nhận lầm… Ngài chính là Ma Thần đại nhân tôn quý!”
Lục Châu không trả lời. Trong lòng hắn đang rất buồn bực, loại chuyện cẩu huyết thế này sao lại xảy ra với hắn?
Lần trước đến hắc liên bị Lục Thiên Sơn ngộ nhận là tổ tiên Lục gia, Lục Ly cũng kiên trì cho rằng hắn là Lục Thiên Thông, về sau Lục Châu cũng lười giải thích.
Bây giờ lại bị ngộ nhận là Ma Thần!
Mà loại dấu hiệu này đã bắt đầu xuất hiện từ khi hắn gặp Doanh Câu. Rất nhiều chi tiết đều ám chỉ Ma Thần còn tồn tại. Thần thông Thái Hư, Giảng Đạo Chi Điển, Thiên Ngân trường bào, Giải Tấn An…
Thậm chí Thái Hư cũng xem hắn là cường địch.
Khâm Nguyên bây giờ đang tỏ thái độ kính sợ, Lục Châu không định vội vàng phủ nhận mà lạnh nhạt nói: “Sao ngươi lại cho rằng lão phu là Ma Thần?”
“Thời Chi Sa Lậu, long cân của thánh long, Tử Lưu Ly… đều là đồ vật của Ma Thần.” Khâm Nguyên đáp.
“Như vậy cũng không thể chứng minh lão phu là Ma Thần.” Suy cho cùng thì đồ vật đều có thể truyền thừa.
“Chí bảo có thể thay chủ, nhưng người duy nhất trên thế gian này có thể bình yên vô sự đi vào cổ trận của Khâm Nguyên tộc mà không hư hao lấy một sợi tóc thì chỉ có Ma Thần đại nhân!”
“Đại nhân?” Lục Châu chú ý tới cách xưng hô của nó.
Khâm Nguyên ngẩng đầu nhìn Lục Châu: “Ma Thần đại nhân là nhân loại mà Khâm Nguyên tộc kính sợ nhất.”
“Kính sợ?” Lục Châu càng nghe càng hồ đồ.
Khâm Nguyên mỉm cười giải thích: “Ma Thần đại nhân không biết rõ về Khâm Nguyên tộc cũng là bình thường, thánh hung trong thiên hạ nhiều vô kể, đâu phải loài nào cũng vào được mắt ngài… Ma Thần đại nhân, hình như ngài đã quên rất nhiều chuyện?”
Lục Châu gật đầu.
“Chẳng trách…” Khâm Nguyên nhìn lên không trung. “Đây cũng là nguyên nhân ban đầu ta không ra tay. Có thể bình yên vô sự đi vào cổ trận này chẳng có mấy ai. Vừa rồi ta bảo bọn hắn tấn công Ma Thần đại nhân cũng chỉ vì muốn thăm dò ngài mà thôi.”
Mẹ nó ngươi gọi đây là thăm dò? Ngăn được thì thành Ma Thần cao cao tại thượng, ngăn không được thì thành bộ xương khô dưới đất hả?
Khâm Nguyên tiếp tục nói: “Không ngờ Ma Thần đại nhân tôn quý lại xuất hiện ở Văn Hương Cốc, ta đại biểu cho toàn tộc Khâm Nguyên, bái kiến Ma Thần đại nhân!”
Khâm Nguyên đáp xuống đất, quỳ gối hành lễ. Những con ong mật khác cũng quỳ trên mặt đất.
Lục Châu chậm rãi hạ xuống, trong lòng không hề ngưng đề phòng, trên tay vẫn cầm thẻ Một Kích Chí Mạng.
Tuy hắn không thích bị người khác hiểu lầm, nhưng lần này… chỉ có thể tạm chấp nhận. Đây là thượng cổ thánh hung nha, nếu dùng thân phận Ma Thần để khuất phục nó thì lời to.
Nhưng trước đó Lục Châu phải làm rõ quan hệ giữa Ma Thần và Khâm Nguyên tộc là gì.
“Vì sao ngươi lại quỳ xuống?” Lục Châu hỏi.
“Ma Thần đại nhân, từ thời kỳ thượng cổ, ta đã được tận mắt nhìn thấy một mình ngài đối địch với tứ đại Chí Tôn. Khâm Nguyên tộc chỉ kính sợ cường giả như ngài.”
“Tứ đại Chí Tôn cũng là cường giả, sao ngươi không kính sợ bọn hắn?”
“Không dám.” Khâm Nguyên ý thức được mình nói lỡ, bèn giải thích: “So sánh với Ma Thần đại nhân, tứ đại Chí Tôn đứng đầu tứ điện đều chỉ vì lợi ích của bản thân, vì muốn bảo vệ địa vị nên mới ra tay với Ma Thần. Khâm Nguyên tộc ta khinh thường nhất là loại người này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận