Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 486

Gần một nửa hoả diễm dưới chân núi bị vòng sáng của cửu tự Lục Hợp Đạo Ấn dập tắt. Hoa Vô Đạo không dừng lại mà thi triển đại thần thông thuật, dời sang một chỗ khác để tiếp tục sử dụng thủ đoạn này dập lửa.
Dời tới dời lui, rốt cuộc sau bốn năm lần thi triển Lục Hợp Đạo Ấn, toàn bộ hoả diễm dưới chân núi Kim Đình Sơn đều đã được dập tắt.
Kim Đình Sơn lại chìm vào bóng tối vô biên.
Lãnh La nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành, phát hiện hai mắt nàng đang ánh lên màu vàng kim nhàn nhạt.
“Tuổi còn nhỏ đã có thiên phú như thế, tiền đồ sau này bất khả hạn lượng.” Lãnh La gật đầu tán thưởng.
Đoan Mộc Sinh cũng phát hiện hai mắt Hoa Nguyệt Hành dị thường, bèn hỏi: “Đây là công pháp gì?”
“Thần xạ thủ thường công kích ở cự ly xa nên cần có thị lực và năng lực phản xạ cực mạnh. Khi tu vi tăng lên, năng lực phản xạ sẽ trở nên mạnh hơn. Hoa Nguyệt Hành sử dụng bí pháp của La Tông để tăng thị lực trong bóng tối.” Lãnh La đáp.
“Thì ra là thế.”
Lãnh La thở dài. “Đúng là đời sau mạnh hơn đời trước.”
Hoa Nguyệt Hành đình chỉ sử dụng bí pháp, ánh mắt trở lại như trước, nói với mọi người: “Hoa trưởng lão còn đang ở dưới chân núi. Thế lửa khá lớn, rất dễ tro tàn lại cháy nên ngài ấy muốn đợi một lát xem thế nào.”
Mọi người đều gật gù.
Chư Hồng Cộng chợt cảm thấy không thú vị. “Còn tưởng có náo nhiệt để xem. Sớm biết vậy ta đã tiếp tục ngủ.”
Hoa Vô Đạo đúng là đang quan sát tình hình dưới chân núi, đề phòng lửa lại bùng lên. Sau khi xác định không còn vấn đề gì, Hoa Vô Đạo khẽ lắc đầu tiếc nuối vì xung quanh đã bị cháy đen.
Ngay khi hắn vừa định xoay người rời đi, cách đó không xa chợt xuất hiện mười tu hành giả lăng không bay tới, động tĩnh không lớn, chỉ đủ để Hoa Vô Đạo có thể nhận thấy.
Hoa Vô Đạo nhíu mày thầm nghĩ, vẫn nên trở lại Ma Thiên Các thì hơn.
Mười bóng người vẫn đang bay đến, người chưa thấy đâu mà âm thanh đã truyền tới: “Hoa Vô Đạo.”
Trong lòng Hoa Vô Đạo cả kinh, vội nhìn về phía trước. Khi bọn họ đến gần, nhờ ánh trăng Hoa Vô Đạo cũng đã nhìn rõ bộ dạng người mới tới.
“Đại trưởng lão Vân Tông Phương Văn Hiển?”
Điều này khiến Hoa Vô Đạo cảm thấy kỳ quái. Liên minh đồ ma sao lại có người của Vân Tông? Huống hồ lần trước Ma Thiên Các giá lâm thánh địa La Tông cũng không so đo chuyện Vân Tông đã gây ra. Bây giờ bọn hắn đến đây làm gì?
Phương Văn Hiển dẫn theo mười người tới, lăng không dừng lại giữa không trung.
“Hoa Vô Đạo, ta phụng mệnh lệnh tổ sư gia đến đưa ngươi trở về. Mời đi.” Phương Văn Hiển đưa tay làm tư thế mời.
Hoa Vô Đạo nhíu mày nói: “Tổ sư gia đã từ lâu không màng đến thế sự, sao có thể ra mệnh lệnh này?”
“Ta nói có thì là có.” Phương Văn Hiển đáp.
Vừa dứt lời, từ Ma Thiên Các đột nhiên bắn tới một đạo kim quang.
Vù!
Sắc mặt Phương Văn Hiển trầm xuống, lăng không lui lại, hai tay đánh ra một chưởng ấn cản lại tiễn cương!
“Hoa Nguyệt Hành?”
Tiễn cương này chính là của Hoa Nguyệt Hành bắn ra. Thấy đám người đến gần Hoa trưởng lão, Hoa Nguyệt Hành không hề lưu tình bắn ra một tiễn. Kiếm cương hung mãnh khiến Phương Văn Hiển cảm thấy kinh ngạc.
Hoa Vô Đạo cười ha hả nói: “Nể tình ngày xưa từng là đồng môn, các ngươi mau cút đi. Nếu đợi bọn họ xuống đây thì các ngươi không đi được nữa.”
Phương Văn Hiển cũng cười ha hả. “Đều đã đến, sao có thể nói đi là đi.”
Hắn vung tay lên, hơn mười người sau lưng hắn kéo mũ áo choàng xuống, để lộ chân diện mục.
Hoa Vô Đạo nhìn lướt qua, kinh ngạc nói: “Vân Tông thập đại trưởng lão? Ngươi.”
Hoa Vô Đạo chỉ tay về phía Phương Văn Hiển, vừa định nổi giận nhưng nghĩ lại mình đã không còn là người Vân Tông, bèn vung tay nói: “Cút nhanh lên, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình.”
Phương Văn Hiển cười cười. “Vậy thì không được, trừ phi Các chủ Ma Thiên Các giao ra bàn cờ của tổ sư gia.”
“Hả?”
“Đồ vật mà tổ sư gia cất chứa trong bàn cờ là bảo bối của tam tông, sao có thể để Ma Thiên Các chiếm làm của riêng?” Phương Văn Hiển phất tay.
Lúc này, phía sau lưng mười vị trưởng lão Vân Tông chợt xuất hiện một tu hành giả trẻ tuổi. Hắn đột nhiên khom người nói: “Sư phụ…”
Lông mày Hoa Vô Đạo nhíu chặt. “Chương Phi Phàm?”
Lần đầu tiên Hoa Vô Đạo đến Ma Thiên Các, chính Chương Phi Phàm đã đi cùng Hoa Vô Đạo tới. Thời điểm đó Hoa Vô Đạo cũng không hề ngờ được mình sẽ lưu lại Ma Thiên Các. Bất đắc dĩ Hoa Vô Đạo mới đuổi Chương Phi Phàm đi, cũng là để giữ mạng cho hắn.
Chương Phi Phàm nói: “Đây là lần cuối đồ nhi gọi người là sư phụ. Đồ nhi khuyên người, quay đầu là bờ!”
“Đây là thái độ nói chuyện với sư phụ của ngươi?” Hoa Vô Đạo tức giận.
“Chỉ khi người chịu quay đầu, đồ nhi mới tiếp tục xem người là sư.” Chương Phi Phàm khom người nói.
“Cút!”
Ngay khi sóng âm sắp đánh vào người Chương Phi Phàm, mười vị trưởng lão đột ngột ngăn lại trước mặt hắn. Sóng âm tan biến.
“Hoa Vô Đạo, ngươi dầu gì cũng là trưởng bối, vậy mà lại đi bắt nạt một tên vãn bối, ta thật lấy làm xấu hổ thay cho ngươi.” Một tên trưởng lão nói lời châm chọc.
Hoa Vô Đạo chân đạp bát quái, các chữ triện bắt đầu xuất hiện quanh thân. “Xem ra các ngươi đến đây gây chuyện.”
Phương Văn Hiển cũng dùng ngữ khí y hệt để đáp lời. “Xem ra ngươi nhất định không chịu hối cải.”
Mười vị trưởng lão lăng không bay tới. Trên thân Hoa Vô Đạo xuất hiện các tự phù của Lục Hợp Đạo Ấn.
Từ Ma Thiên Các bắn tới mười đạo tiễn cương, nhắm thẳng vào mười vị trưởng lão.
Phanh phanh phanh! Mười vị trưởng lão vỗ tay đánh bay đám tiễn cương. Lục Hợp Đạo Ấn nở rộ quang mang nhưng không tiến lên mà nhanh chóng thối lui.
Đúng lúc này, trên không trung sau lưng Hoa Vô Đạo xuất hiện một thân ảnh màu đen, trên mặt đeo mặt nạ màu bạc. Thanh âm hắn trầm thấp, khàn khàn:
“Mười vị trưởng lão của Vân Tông? Thật to gan.”
“Lãnh La?”
Thấy Lãnh La, mười vị trưởng lão dừng lại. Khi ở thánh địa La Tông, bọn hắn đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Lãnh La. Đây chính là cao thủ bát diệp đã từng đứng đầu Hắc Bảng ba trăm năm trước.
Phương Văn Hiển chắp tay nói: “Chuyện của Vân Tông, xin tiền bối đừng nhúng tay vào.”
“Đánh rắm!”
Lãnh La không ngại mắng thô tục. “Hoa Vô Đạo là trưởng lão Ma Thiên Các, có liên quan quái gì đến các ngươi? Lãnh mỗ không thích nói nhảm, trong vòng mười giây lập tức cút khỏi mắt Lãnh mỗ.”
Nói xong, thân hình Lãnh La nhoáng lên, chắn ở trước mặt Hoa Vô Đạo. Chỉ dựa vào chiêu Đạo ẩn chi thuật này, mười vị trưởng lão đã không dám khinh thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận