Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 787

“Man Man?” Hoàng Thời Tiết nói. “Thế nhân đều nói thất tiên sinh Ma Thiên Các là người đọc nhiều sách nhất, kiến thức vô cùng uyên bác, tài trí hơn người. Bội phục, bội phục.”
“Quá khen rồi.”
Tư Vô Nhai đáp. “Loại dị thú này không có nhiều lực công kích, tu hành giả Phạn Hải cảnh bình thường đều có thể đánh hạ. Chỉ là số lượng của chúng khá đông, nếu thường xuyên quấy rối sẽ làm phiền nhiễu đến dân chúng.”
“Theo ý thất tiên sinh thì nên giải quyết như thế nào?”
“Tìm ra nguyên nhân chúng xuất hiện ở đây.”
Mọi người nghe vậy đều gật đầu. Hốt thuốc đúng bệnh, đây là biện pháp tốt.
Tư Vô Nhai là người đầu tiên bay về phía đàn Man Man, Hoàng Thời Tiết và Chư Thiên Nguyên cũng theo sau. Phát hiện có nhân loại tới gần, Man Man lập tức tụ tập lại, điên cuồng nhào tới tấn công địch nhân.
Tư Vô Nhai điều động pháp thân ngăn trở toàn bộ Man Man, không cho chúng đến gần mình.
Thấy cảnh này, Hoàng Thời Tiết nói: “Không ngờ thất tiên sinh đã là thất diệp.”
Mỗi một đệ tử Ma Thiên Các đều có thiên phú cực kỳ yêu nghiệt, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Chư Thiên Nguyên hỏi: “Thất tiên sinh, nhi tử ngu dốt của ta có thiên phú cực kém, không biết tôn sư đã dùng cách gì để giúp nó bước vào Nguyên Thần cảnh?”
Tư Vô Nhai vừa phi hành vừa đáp:
“Có lẽ là do công pháp. Mỗi đệ tử Ma Thiên Các đều có một loại công pháp riêng thích hợp với mình. Bát sư đệ tu luyện Cửu Kiếp Lôi Cương, nếu hắn tu luyện công pháp khác sẽ không có được tu vi như ngày hôm nay.”
“Có đạo lý.”
Lúc này ba người đã tiến vào khu vực trung tâm của đàn Man Man.
Phanh phanh phanh! Phi cầm đầy trời đều bị pháp thân đánh rơi xuống đất. Hoàng Thời Tiết và Chư Thiên Nguyên cũng điều động pháp thân quét dọn Man Man.
Khi tầm nhìn dần trở nên thoáng đãng, ba người bọn họ kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt !
“Tổ chim?!”
Trên ngọn cây đại thụ chính là một tổ chim cực lớn đã được bầy chim Man Man xây nên.
“Thật thú vị, đám phi cầm này muốn định cư ở đây.” Hoàng Thời Tiết nói.
“Thế thì không được, chúng sẽ quấy nhiễu dân chúng xung quanh mất.” Chư Thiên Nguyên nói.
“Khoan hãy động thủ.”
Tư Vô Nhai bắt đầu quan sát bốn phía, sau đó hắn phát hiện nơi Man Man đóng quân chính là địa phương dùng để mai táng thi thể. Rất nhiều phi cầm đang đậu trên mặt đất, mỏ không ngừng mổ xuống đất hệt như một con gà.
“Nhìn kìa.” Tư Vô Nhai chỉ tay về phía một con Man Man trong đàn.
Con Man Man đó vừa đào lên được một mảnh vụn thi thể, bắt đầu mổ lấy mổ để. Móng vuốt nó cực kỳ sắc bén, chỉ trong chớp mắt đã thôn phệ hoàn toàn mảnh thi thể kia.
Mọi người nhìn cảnh tượng này mà nổi hết gai ốc. Tư Vô Nhai nói:
“Tướng quân Tạp La Nhĩ của Nhu Lợi từng ở phía tây Lương Châu đánh một trận với Đại Viêm, các thi thể chôn bên đó không hề có Man Man xuất hiện. Nay chúng nó lại chiếm cứ nơi này… nguyên nhân chỉ có một.”
“Là gì?”
“Trước khi chết, máu của Khương Văn Hư hoà tan trong luồng khí màu tím đã lây nhiễm vào những thi thể này. Có lẽ… có một điều Khương Văn Hư đã nói đúng.” Tư Vô Nhai dừng lại một chút rồi nói, “Cửu diệp sẽ mang lại tai nạn… Vì cửu diệp chính là món ăn ngon nhất trong mắt bầy hung thú.”
Hoàng Thời Tiết cười nói: “Ngay cả Phạn Hải cảnh mà Man Man cũng không đánh lại, dựa vào cái gì lại muốn ăn thịt cửu diệp? Suy luận này có hơi võ đoán.”
“Không, hãy nhìn đằng kia.” Tư Vô Nhai chỉ tay về phía tổ chim cực lớn trên ngọn cây.
Vừa dứt lời, trong tổ chim từ từ xuất hiện hai con Man Man cực đại, thân cao đến mấy mét, tròng mắt lớn bằng nắm tay con người.
Hai con Man Man cảm nhận được có nhân loại tới gần, chúng chậm rãi đứng dậy, vươn cánh ra!
Phạch! Sải cánh dài đến mấy chục mét!
“Đây là…” Hoàng Thời Tiết ngẩng đầu nói không nên lời.
“Trước kia khi tu hành giả xâm nhập vào Hắc Mộc Sâm Lâm để bắt giữ hung thú làm toạ kỵ, bọn họ đã hấp dẫn một số loài phi cầm… Ta muốn ngăn chặn hung thú xâm phạm con người nên đã nhân một đợt gió lớn mà hoả thiêu Hắc Mộc Sâm Lâm.”
“Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phóng hoả đốt chúng nó?” Chư Thiên Nguyên hoang mang hỏi.
Tư Vô Nhai nói: “Trước tiên cứ lui về…”
“Sao lại phải lui? Chúng ta nên giết chúng chứ?” Chư Thiên Nguyên hỏi.
“Giết chóc sẽ chỉ dẫn tới càng nhiều Man Man mà thôi. Mục tiêu của chúng nó là những thi thể đã nhiễm máu Khương Văn Hư.” Tư Vô Nhai nói.
“Được, vậy chúng ta lui về trước.”
Ba người nhất trí, xông ra khỏi đàn Man Man bay trở về Lương Châu Thành.
Hai con Man Man cực đại quay về tổ, nhưng đám tiểu Man Man xung quanh lại truy đuổi suốt cả chặng đường, quyết không buông tha.
Khi đuổi tới gần khu vực tường thành, Tư Vô Nhai hô: “Nguyệt Hành cô nương, hạ chúng nó đi.”
“Tuân lệnh!”
Hoa Nguyệt Hành đứng trên tường thành kéo căng Lạc Nguyệt Cung, tiễn cương xạ kích đám Man Man. Phanh phanh phanh! Bầy Man Man rơi rụng lả tả xuống đất.
Tiến bộ của Hoa Nguyệt Hành rất rõ rệt, chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể bắn ra một lúc nhiều tiễn cương như vậy khiến ai nấy đều thán phục. Đặc biệt là sau khi nắm giữ phương pháp ngưng cương của Ma Thiên Các, tiễn thuật của nàng cũng ngày càng được nâng cao.
Việc Hoa Nguyệt Hành trở thành đệ nhất thần xạ thủ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tư Vô Nhai, Hoàng Thời Tiết và Chư Thiên Nguyên đáp xuống tường thành. Đám Man Man đều đã bị Hoa Nguyệt Hành xử lý toàn bộ.
“Hai con lớn kia xem ra không dễ giải quyết.” Chư Thiên Nguyên nhìn về phía xa, khẽ nói.
Tư Vô Nhai gật đầu. “Đợi vài ngày nữa xem sao. Mục tiêu của đám phi cầm này là thi thể, nếu đã mổ hết mà vẫn không chịu rời đi thì chúng ta lại nghĩ biện pháp xua đuổi chúng.”
Mọi người gật đầu, rời khỏi tường thành. Chỉ còn mình Tư Vô Nhai đứng đó nhìn về phía tổ chim Man Man ở tít đằng xa, suy nghĩ đến xuất thần.
Hẳn đây chính là tai nạn do cửu diệp mang đến?
Suy tư một lát, Tư Vô Nhai nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành. “Nguyệt Hành cô nương, mấy ngày kế tiếp phải làm phiền cô nương rồi.”
Hoa Nguyệt Hành khom người đáp: “Xin thất tiên sinh yên tâm, chỉ cần ta còn ở đây thì đám hung thú này sẽ không thể quấy nhiễu dân chúng trong thành được.”
Tư Vô Nhai gật đầu với nàng rồi xoay người rời đi.
Giống như Thần Đô, tốc độ trùng tu của Lương Châu Thành cũng nhanh dị thường. Dưới sự đồng tâm hiệp lực của rất nhiều tu hành giả, những công trình kiến trúc hư hao đã dần dần được xây dựng lại.
Tư Vô Nhai vừa về tới phòng nghị sự, Chu Kỷ Phong đã vội vã chạy vào nói: “Thất tiên sinh, không xong rồi, đại tiên sinh… đại tiên sinh phát điên rồi!”
“Phát điên?”
“Gần đây sức ăn của đại tiên sinh tăng lên rất nhiều, cái gì cũng ăn hết.”
“Để ta đi xem sao.” Tư Vô Nhai kỳ quái nói.
Tư Vô Nhai hiểu rõ về tộc Vô Khải hơn tất cả những người ở đây. Lần thứ hai Vu Chính Hải phục sinh, Tư Vô Nhai tự mình trông coi đủ bốn mươi chín ngày mà không hề thấy đại sư huynh xảy ra tình trạng thèm ăn như vậy. Sao bây giờ lại thành ra thế này?
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, có lẽ do đại sư huynh phục sinh trở thành thiếu niên, cần phải ăn nhiều để mau lớn chăng? Chấp niệm trong lòng đại sư huynh đã được giải khai, hẳn nên khôi phục mới đúng chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận