Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 302: Thất Tinh Lạc Địa

Đương nhiên Lục Châu cũng không để mấy thanh kiếm phàm phẩm này vào mắt.
Bốn người lại tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Đám tu hành giả phía sau cũng chú ý thấy điều này, sau khi thăm dò một phen chẳng thấy có thanh kiếm nào ra hồn ra dáng.
Phàm phẩm vẫn cần phải tẩm bổ thêm.
Sâu bên trong Kiếm Khư, thiên thời địa lợi thích hợp sẽ nuôi dưỡng được nhiều thanh kiếm tốt hơn.
Giang Ái Kiếm vừa đi vừa cười nói: “Lão tiền bối, có đôi khi ta rất tò mò, không hiểu người nào đã tạo ra Kiếm Khư to lớn như vậy, lại làm ra nhiều thanh kiếm như thế là có mưu đồ gì?”
Lục Châu vuốt râu nói:
“Kiếm mộ chính là nơi chôn kiếm. Tuổi thọ của kiếm lâu dài hơn con người rất nhiều, quanh năm tích luỹ, người thì tiêu vong nhưng kiếm lại ngày càng nhiều lên. Có người hiểu chuyện đã thu gom lại đặt cùng một chỗ tạo thành kiếm mộ để luyện hoá và tẩm bổ.”
Tần Quân cũng lên tiếng: “Kiếm Khư này chưa tính là gì, nghe đồn Mê Vụ Sâm Lâm của Đại Viêm có một kiếm mộ chứa đến mười vạn thanh kiếm… đó là nơi đã chôn xác vô số cao thủ kiếm đạo thất diệp, thậm chí là bát diệp. Kiếm của bọn họ đều là bảo vật ngàn dặm mới tìm được một, nên phải có cả vạn thanh kiếm chôn cùng.”
Tiểu Diên Nhi tức giận nói: “Một lũ bệnh tâm thần.”
“Đó không phải là bệnh tâm thần, ta hoàn toàn có thể hiểu được bọn họ. Đợi khi ta sắp chết, ta cũng sẽ thu thập tất cả bảo kiếm chôn cùng một chỗ. Kiếm của ta không ai được phép nhúng chàm, ta sẽ bố trí đại trận kinh thiên để thủ hộ nó! Lại tìm tới cả triệu thanh kiếm chôn cùng! Ta đứng giữa kiếm mộ, xem ai có dũng khí đến cướp đoạt kiếm của ta?!” Giang Ái Kiếm hùng hồn nói.
“Ách… đừng nhìn ta như vậy, nói phét thôi, hắc hắc… nói phét thôi mà…” Giọng hắn càng lúc càng thấp.
Mọi người dừng bước, nhìn Giang Ái Kiếm như nhìn một bệnh nhân tâm thần vừa trốn trại.
Lục Châu cũng liếc hắn một cái rồi tiếp tục đi tới.
Tam đại Kiếm Si… đúng là danh bất hư truyền.
Tần Quân nói: “Kiếm trận trong Kiếm Khư lăng mộ chính là Thất Tuyệt Kiếm Trận… nghe đồn kiếm trận này do một tu hành giả cường đại tham khảo Thất Tinh Lạc Địa rồi bày ra, đến nay đã tồn tại không biết bao nhiêu năm.”
“Thất Tinh Lạc Địa?”
“Mấy quyển điển tịch nói quá lên mà thôi… Có điều kiếm trận này đúng là rất cường đại. Thất Tuyệt Kiếm Trận khiến các tu hành giả cấp thấp không thể vào được khu vực hạch tâm của kiếm trận, càng không có khả năng lấy được Ma Kiếm.” Tần Quân nói.
Vừa nói xong lời này, từ sâu bên trong Kiếm Khư đột nhiên truyền tới tiếng kêu thảm.
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Có động tĩnh.”
“Đến đó nhìn xem.”
Giang Ái Kiếm nhớ tới lời Tần Quân, vội bước nhanh hơn.
Hắn nhất định phải lấy cho được thanh Ma Kiếm này, nếu thật bị Tư Vô Nhai cầm đi thì hắn chẳng thể nào đoạt về được nữa.
Tốc độ của mọi người rất nhanh.
Tuy rằng trong lòng đám tu hành giả rất căng thẳng nhưng nghĩ đến những thanh kiếm tốt trong kiếm mộ, bọn họ liền cảm thấy hưng phấn và kích thích vô cùng.
Người chết vì tiền chim chết vì ăn.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, vốn chẳng có con đường nào an nhàn.
Lục Châu ngự không phi hành.
Giang Ái Kiếm nhìn thoáng qua rồi cười nói: “Lão tiền bối…”
“Chuyện gì?” Lục Châu hỏi.
“Không có gì…”
Tần Quân lại lần nữa cảm động muốn trào nước mắt. Trên đường đi chiếu cố ta thì thôi đi, vào trong Kiếm Khư rồi mà lão tiên sinh vẫn quan tâm ta như vậy, sao không cảm động cho được?
Đám tu hành giả cấp thấp chỉ có thể chạy dưới mặt đất.
Một lát sau.
Bốn người đã bay vào sâu bên trong Kiếm Khư.
Vù!
Vù vù!
Từng thanh phi kiếm bay vụt qua trên không trung.
“Có phi kiếm, chúng ta đã đến khu vực kiếm trận.”
Trên không trung có nguyên khí lưu động như thể có lực lượng đặc thù nào đó đang dẫn dắt đám phi kiếm bay lượn.
Vù!
Vù vù!
Không ít phi kiếm lướt qua người bọn họ.
“Có thi thể.”
Dưới luồng ánh sáng yếu ớt, bọn họ nhìn thấy thi thể của các tu hành giả dưới mặt đất.
Giang Ái Kiếm hạ xuống xem xét một lúc rồi nói: “Vừa mới chết cách đây không lâu…”
“Thành viên Ám Võng?” Lục Châu hỏi.
“Là người của Đan Tâm Tông…” Giang Ái Kiếm đáp.
“Đan Tâm Tông không lo luyện đan, chạy tới đây làm gì?” Tần Quân nghi hoặc hỏi.
“Nói đúng ra thì không chỉ có Đan Tâm Tông mà ngay cả người của Thiên Sư Đạo, Hoành Cừ Học Phái và Thất Tinh Sơn Trang cũng tới! Kiếm Khư hiếm lắm mới mở ra một lần, bọn hắn sao có thể vắng mặt được?”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy bèn kỳ quái hỏi: “Sư phụ, thanh Ma Kiếm này tốt như vậy sao?”
“Chí bảo thiên giai.” Lục Châu nói, lại nghĩ chỉ có ‘thiên giai’ thì không đủ để miêu tả giá trị của nó bèn bổ sung: “Hàng thượng phẩm nhất trong thiên giai.”
Tuy là những từ ngữ mơ hồ nhưng đã đủ để nói lên giá trị của Ma Kiếm.
Vù!
Vù!
Ngày càng nhiều phi kiếm bị nguyên khí rung động bay tán loạn khắp nơi.
Giang Ái Kiếm mỉm cười, Long Ngâm Kiếm trong tay lao ra khỏi vỏ, toả ra kim quang chói mắt, kiếm cương lượn vòng.
Keng keng keng!
Đánh rơi mười thanh phi kiếm xuống đất.
Giang Ái Kiếm nhìn lướt qua rồi thất vọng nói: “Hoàng giai.”
Long Ngâm Kiếm vừa tra vào vỏ, đám phi kiếm vừa bị đánh rơi kia lại rung động muốn bay về trong kiếm trận.
“Quả nhiên phải huỷ đi mới được! Phiền phức…” Giang Ái Kiếm giơ tay lên.
Đúng lúc này, đám tu hành giả đằng sau thật vất vả mới đuổi kịp bốn người, đột nhiên kinh hô: “Hoàng giai… ha ha ha, là kiếm hoàng giai, ta muốn, ta muốn!”
“Ít nhất cũng đã nhập giai!”
Thừa dịp đám phi kiếm còn chưa kịp bay về kiếm trận, đám tu hành giả nhanh chóng lao lên đoạt.
Rất nhanh đã bị đoạt sạch.
“Đúng là để họ theo không sai mà!” Giang Ái Kiếm nói.
Tần Quân nói lớn: “Những người lấy được kiếm rồi, không muốn chết thì mau cút ra ngoài đi!”
“Đa tạ tiền bối!”
“Đừng cảm ơn ta, hãy cảm ơn vị lão tiên sinh này.” Tần Quân chỉ về phía Lục Châu.
Hơn mười tu hành giả khom người vái Lục Châu:
“Đa tạ lão tiên sinh!”
[Ting ! được 12 người thành kính lễ bái, thu hoạch được 120 điểm công đức.].
Những tu hành giả còn lại không hài lòng với kiếm hoàng giai nên vẫn tiếp tục theo sau Lục Châu.
Ầm ầm ầm!
Phía trước lại truyền tới tiếng kêu thảm.
Lục Châu thản nhiên bước vào khu vực kiếm trận, mở cương khí hộ thể lên.
Mức độ gây tổn thương của kiếm trận không cao, cương khí vẫn có thể ngăn cản được.
Giang Ái Kiếm thấy thế bèn nói: “Lão tiền bối khống chế nguyên khí đến xuất thần nhập hoá, bội phục!”
Lục Châu không thèm để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Không bao lâu sau, mọi người đã đi đến nơi sâu nhất trong Kiếm Khư.
Tràng cảnh trước mắt rung động mọi người.
Ở ngay chính giữa là một khối bia mộ cao chót vót không thấy đỉnh, trên mộ khắc văn tự chi chít, khối bia mộ bị xiềng xích dày nặng từ bốn phương tám hướng treo vững vàng ở giữa Kiếm Khư.
Xung quanh bia mộ là những thanh trường kiếm nằm tán loạn đủ loại hình thức, dài ngắn to nhỏ khác nhau.
Trên không trung, đám phi kiếm đang bay xung quanh bia mộ nhiều không kể xiết, tựa như một bầy cá đang vùng vẫy giữa đại dương.
Chính đám phi kiếm bay đầy trời này đã đánh lui những tu hành giả đến gần bia mộ!
Có hơn trăm tu hành giả đang nấp trong các xó xỉnh, ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt vào khối bia mộ kia.
Lục Châu nhíu mày nói: “Đồ của lão phu đang ở đâu?”
Hắn không có chút hứng thú nào đối với mấy thanh kiếm này.
Mục tiêu của Lục Châu chỉ là lấy được một phần cuối cùng của Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên.
Tần Quân chỉ tay về phía hành lang nhỏ ở đằng xa: “Đi vào hành lang này…”
Tiểu Diên Nhi cũng đã phát hiện ra: “Hình như là hành lang dẫn đến mộ tổ nhà ngươi đấy.”
Giang Ái Kiếm câm nín.
Lời nói của tiểu tổ tông có thể nghẹn chết người.
Có điều… nàng nói không sai.
Tần Quân nói: “Làm sao đi qua được đây? Thất Tuyệt Kiếm Trận là chướng ngại vật, sợ là rất khó đi.”
Lục Châu cũng đang nghĩ tới vấn đề này…
Phi kiếm trong kiếm trận có rất nhiều, uy lực lại to lớn.
Trừ phi… hắn sử dụng thẻ Miễn Dịch Sát Thương bay qua. Nhưng một tấm tuyệt đối không đủ.
Lỡ như trong hành lang lại có cạm bẫy khác thì sao?
Vừa đúng lúc này !
Đám tu hành giả đang nấp trong các xó xỉnh của Kiếm Khư lại bắt đầu công kích kiếm trận.
“Nghe theo khẩu lệnh của ta… Đánh hạ kiếm trận.”
“Những người mới tới mau xếp hàng ở phía sau!”
Xếp hàng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận